có lẽ phải ghi chép lại vài dòng rất kỷ niệm, ngày hôm nay thật đáng nhớ, cuối cùng thì tui cũng hiểu tại sao một nhóm người ở nhà mặt tiền dài 24m giữa sài gòn hoa lệ, đi ô tô nhật bản xài iphone mỹ he he xuống xe lên máy bay vi vu thế mà nghèo ơi là nghèo đôi khi rất là đói, trong khi xung quanh ai cung ăn sung mặc sướng tiền bạc vô ra như thác, suốt mười mấy năm dài như vây
he he he, và bay giờ mình đã bắt tay vào cuôc sống từ đâu, phải đi chợ tổ chức nấu ăn, làm sao không phải lo lắng bị bỏ đói và chuyên tâm vào làm ăn phát tài mà thôi
thật là đơn giản, mình phải tự quyết định cuộc đời mình, chỉ có thế thôi thế mà giờ mới hiểu
ôi 40 năm cuộc đời trôi thật nhanh và giờ mới thực sự trưởng thành sao!