Thứ Năm, 21 tháng 12, 2023

Chuyến đi daklak tháng 12-2023





Chuyến đi Đắk Lắk của người đàn ông trung niên miền Trung không chỉ là một hành trình đơn thuần, mà còn là bước đệm cho những dự án đầy triển vọng sắp tới. Dấn thân vào vùng đất Tây Nguyên bạt ngàn, người đàn ông này, với bề dày kinh nghiệm và tâm huyết với công việc, đã lên đường với mục tiêu khám phá và khai thác những cơ hội đầu tư mới.

Những ánh đèn lấp lánh phản chiếu bóng anh trên vỉa hè phản ánh không chỉ hình ảnh mà còn là ước mơ và hoài bão của người đàn ông đầy quyết tâm này. Từ những thửa ruộng cà phê xanh mướt đến những khu đất có vị trí chiến lược, mỗi bước đi của anh đều chứng minh cho sự kiên định và mục tiêu rõ ràng.

Suốt quãng đường, người đàn ông trung niên này không chỉ săn lùng những mảnh đất màu mỡ cho nông nghiệp mà còn tìm kiếm cơ hội phát triển bất động sản. Ánh mắt đầy tính toán và sự tập trung trong mỗi bức hình cho thấy anh đang nhìn thấy cả quá khứ lẫn tương lai: một quá khứ của những bài học và một tương lai mở ra với những khả năng mới.

Chắc chắn rằng, chuyến đi này sẽ là một dấu mốc quan trọng, mở ra một kỳ nguyên mới cho người đàn ông trung niên và những kế hoạch kinh doanh của anh, đầy hy vọng rằng mỗi quyết định được đưa ra sẽ tiếp nối thành công, đánh dấu không chỉ cho những năm sắp tới mà còn cho cả thập kỷ phát triển về sau.






















Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2023

Lưu Chương








Lưu Chương là một quân phiệt rất kỳ lạ! Ông rất được lòng dân (vì luôn lo lắng cho dân, lại không bao giờ muốn phát động chiến tranh), nhưng lại không hoàn toàn có được cảm tình từ giới sĩ phu. Kết quả là đời ông gặp phải không ít kẻ phản bội. Vậy vì sao những người có tài lại ghét Lưu Chương đến thế?

Thứ nhất, Lưu Chương cực kỳ thiếu quyết đoán. Nếu như không có sử liệu quá sức rõ ràng về thân phận, nhiều người có thể đã nghĩ rằng ông mới là người cha chân chính của Lưu Thiện.

Sự thật là vào thời của ông, thiên hạ rơi vào đại loạn. Quyết sách "một nhịn chín lành" của ông, về ngắn hạn có thể giúp người dân Ích Châu có chỗ yên lành lánh nạn, nhưng về dài hạn lại là tự đào hố chôn mình! Vạn vật trên đời, trước loạn sau trị. Dù cho thực tế có tao loạn, thì tương lai nhất định phải thống nhất! Và một khi xu hướng thống nhất đã rõ ràng, thì nếu người không ăn ta, thì ta nhất định sẽ ăn ngươi.Một kẻ chỉ biết ru rú nấp mình trong hang rùa như ông sẽ trở thành miếng mồi ngon cho các thế lực khác thôn tính.

Dĩ nhiên với một tay lãnh đạo như Lưu Chương thì chẳng có vấn đề gì! Ích Châu có mất thì cùng lắm ông như Lưu Thiện, bị giam lỏng một chút mà thôi! Nhưng với các tướng sĩ thì sao? Thua trận đồng nghĩa với mất tất cả: Của cải, địa vị, gia đình... Thậm chí là tính mạng.

Một chủ tướng chỉ biết khư khư giữ mình mà không lo lắng cho tương lai của thuộc hạ thì làm gì kiếm được người bán mạng cho hắn?

Điểm thứ hai, Lưu Chương cũng là thế hệ chư hầu kiểu cũ! Ông không có kế hoạch đặc biệt để trọng dụng người tài. Ai muốn làm quan to, quyền lớn, thì không có con đường nào khác ngoài thâm niên (tức là sống lâu lên lão làng). Điều này dĩ nhiên cũng có mặt lợi là niềm tin với thuộc hạ. Nhưng nhân tài kiệt xuất ai rảnh đâu đi làm lính lác mấy chục năm cho ông?

Thứ ba, đã không có chế độ cho nhân tài, lại còn không biết dùng người! Nếu như Lưu Bị hay Tào Tháo đều là những bậc chủ tướng xuất sắc luôn phát huy những điểm mạnh nhất của thuộc hạ, thì Lưu Chương lại hoàn toàn đối lập! Chủ của Ích Châu một thời này có thể nói là nhân tài tuyệt thế trong lĩnh vực "dìm người tài"! Tiêu biểu nhất là cách ông dùng Pháp Chính, Lý Nghiêm, Trương Tùng.

Trương Tùng hơi xấu trai tí, nhưng tài hoa trác tuyệt đến mức Lưu Bị & Dương Tu đều bái phục. Thế nhưng vào tay Lưu Chương lại tốn rất nhiều năm làm... phu xe. Kết quả Trương Tùng chịu không nổi, phản Chương về với Lưu Bị.

Pháp Chính càng là một ví dụ. Tài hoa của ông có thể nói là khó phân cao thấp với Gia Cát Lượng (thần tượng của sĩ phu ngàn đời), nhưng vào tay Lưu Chương thì phải chật vật lắm mới leo lên được chức Huyện Lệnh cỏn con. May cho Lưu Bị là Lưu Chương không biết dùng Pháp Chính, nếu không chẳng biết Hoàng thúc lấy Ích Châu kiểu gì.

Lạnh nhạt với tài hoa của Trương Tùng & Pháp Chính vậy, hẳn Lưu Chương còn nhiều người tài hơn ở bên mình? 

Tất nhiên không rồi! Thay vì dùng 2 người tài kinh thế kia, Lưu Chương lại tin dùng Lý Nghiêm không chút tài năng. Kết quả Lý Nghiêm dâng thành cho Lưu Bị khi chưa mất một mũi tên nào!

Cho nên, đôi khi lãnh đạo chưa chắc đã là người tài! Chẳng qua họ may mắn nhảy trúng hũ vàng mà thôi!

Thứ Bảy, 8 tháng 7, 2023

Ngày 7 tháng 7 năm 2023

Đăng tý. 

Hôm nay kỷ niệm ngày lập trang này ngày 7 tháng 7 nƯm 2007. Thơi gian thấm thoát đã 16 năm. 

Này đó con ở căn nhà tạm bợ 9m2 phường an hải đông

Mới 16 năm mà đã đã thay đổi. 

Khó mà tưởn tượng được

Điều ước bây giờ là gì nhỉ

Ước được chứng kiến càng nhiều sự đổi thay của xã hôi. Và thành giữ nguyên tốc độ tăng trưởng. 




Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2023

Sinh nhật tuổi 50








      Hôm nay Bảo mới năm mươi

Mà sao lòng nghĩ hơn mười tuổi thôi. 

      Cảm ơn lời chúc mọi người. 

Khoẻ, vui, thành đạt, mọi người luôn nha!


Ahihi













Thứ Năm, 27 tháng 4, 2023

Đi quyết toán cầu Quang Nam

Đợt 1






Anh chủ nhiệm (Hoàng trung Thông)


Nắng chiều thấp thoáng ngọn cây tre 

Sóng lúa mênh mông cuộn đổ về 

Anh cùng tôi bước trên đê nhỏ 

Áo nâu bạc màu bay với gió 

Anh giơ tay vẽ giữa đồng xanh 

Vẽ cả ngày mai thành bức tranh 

Kìa dòng mương chảy cầu đương bắc 

Lò gạch xây cao, đường thẳng tắp 

Nơi đây kho thóc nhà chăn nuôi 

Tiền đã lo xong đất cắm rồi 

Chân vẫn bước đều miệng vẫn nói 

Phơi phới lòng anh như gió thổi

Anh làm chủ nhiệm đã ba năm 

Ba năm vật lộn cùng khó khăn 

Có mùa mạ cháy đồng khô cạn 

Mười bậc nước leo lên ruộng hạn 

Có mùa lúa chín lụt tràn qua 

Lại phải nghiêng đồng hắt nước ra 

Người nhiều, ruộng ít trâu bò ít 

Chạy ngược chạy xuôi lo rối rít 

Ngoài ba mươi tuổi máu đương sôi 

Không chịu khoanh tay đứng ngó trời 

Xoay mùa, chuyển vụ, tăng năng suất 

Thiếu đất lên rừng tay vỡ đất 

Còn nhiều nếp cũ thói riêng tây 

Trăm miệng, trăm người, trăm cái gay 

Hõm mắt thâu đêm lo việc xã 

Gió rét đường trơn, chân bấm đá 

Hết làng, hết ruộng thôi đi về 

Miệng nói, tay làm, tai lắng nghe 

Cùng bao đồng chí, anh đi trước 

Đứng mũi chịu sào đầu gió ngược 

Có đêm nằm nghĩ cảnh gieo neo 

Vợ yếu, con đông, chưa hết nghèo 

Nhưng rồi thấy rõ đường đi tới 

Nước nổi lo chi bèo chẳng nổi 

Lại lao vào việc lòng say sưa 

Hết sớm thôi chiều nắng lại mưa 

“Ơi anh chủ nhiệm! Anh chủ nhiệm” 

Bao tiếng thân thương, lời cảm mến 

Tay anh nắm chặt tay xã viên 

Xốc cả phong trào vững tiến lên

Anh cùng tôi bước trên đê nhỏ 

Áo nâu bạc màu bay với gió 

Mắt tôi ôm hết cả đồng xanh 

Cả dáng hình anh thành bức tranh

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2023

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2023

Bài thơ Tiếng ru


Con ong làm mật, yêu hoa
Con cá bơi, yêu nước; con chim ca, yêu trời.
Con người muốn sống, con ơi
Phải yêu đồng chí, yêu người anh em.

Một ngôi sao chẳng sáng đêm
Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng.
Một người – đâu phải nhân gian?
Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi!

Núi cao bởi có đất bồi
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu?
Muôn dòng sông đổ biển sâu
Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn?

Tre già yêu lấy măng non
Chắt chiu như mẹ yêu con tháng ngày.
Mai sau con lớn hơn thày
Các con ôm cả hai tay đất tròn.

Tác giả: Tố Hữu