Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2023

Lưu Chương








Lưu Chương là một quân phiệt rất kỳ lạ! Ông rất được lòng dân (vì luôn lo lắng cho dân, lại không bao giờ muốn phát động chiến tranh), nhưng lại không hoàn toàn có được cảm tình từ giới sĩ phu. Kết quả là đời ông gặp phải không ít kẻ phản bội. Vậy vì sao những người có tài lại ghét Lưu Chương đến thế?

Thứ nhất, Lưu Chương cực kỳ thiếu quyết đoán. Nếu như không có sử liệu quá sức rõ ràng về thân phận, nhiều người có thể đã nghĩ rằng ông mới là người cha chân chính của Lưu Thiện.

Sự thật là vào thời của ông, thiên hạ rơi vào đại loạn. Quyết sách "một nhịn chín lành" của ông, về ngắn hạn có thể giúp người dân Ích Châu có chỗ yên lành lánh nạn, nhưng về dài hạn lại là tự đào hố chôn mình! Vạn vật trên đời, trước loạn sau trị. Dù cho thực tế có tao loạn, thì tương lai nhất định phải thống nhất! Và một khi xu hướng thống nhất đã rõ ràng, thì nếu người không ăn ta, thì ta nhất định sẽ ăn ngươi.Một kẻ chỉ biết ru rú nấp mình trong hang rùa như ông sẽ trở thành miếng mồi ngon cho các thế lực khác thôn tính.

Dĩ nhiên với một tay lãnh đạo như Lưu Chương thì chẳng có vấn đề gì! Ích Châu có mất thì cùng lắm ông như Lưu Thiện, bị giam lỏng một chút mà thôi! Nhưng với các tướng sĩ thì sao? Thua trận đồng nghĩa với mất tất cả: Của cải, địa vị, gia đình... Thậm chí là tính mạng.

Một chủ tướng chỉ biết khư khư giữ mình mà không lo lắng cho tương lai của thuộc hạ thì làm gì kiếm được người bán mạng cho hắn?

Điểm thứ hai, Lưu Chương cũng là thế hệ chư hầu kiểu cũ! Ông không có kế hoạch đặc biệt để trọng dụng người tài. Ai muốn làm quan to, quyền lớn, thì không có con đường nào khác ngoài thâm niên (tức là sống lâu lên lão làng). Điều này dĩ nhiên cũng có mặt lợi là niềm tin với thuộc hạ. Nhưng nhân tài kiệt xuất ai rảnh đâu đi làm lính lác mấy chục năm cho ông?

Thứ ba, đã không có chế độ cho nhân tài, lại còn không biết dùng người! Nếu như Lưu Bị hay Tào Tháo đều là những bậc chủ tướng xuất sắc luôn phát huy những điểm mạnh nhất của thuộc hạ, thì Lưu Chương lại hoàn toàn đối lập! Chủ của Ích Châu một thời này có thể nói là nhân tài tuyệt thế trong lĩnh vực "dìm người tài"! Tiêu biểu nhất là cách ông dùng Pháp Chính, Lý Nghiêm, Trương Tùng.

Trương Tùng hơi xấu trai tí, nhưng tài hoa trác tuyệt đến mức Lưu Bị & Dương Tu đều bái phục. Thế nhưng vào tay Lưu Chương lại tốn rất nhiều năm làm... phu xe. Kết quả Trương Tùng chịu không nổi, phản Chương về với Lưu Bị.

Pháp Chính càng là một ví dụ. Tài hoa của ông có thể nói là khó phân cao thấp với Gia Cát Lượng (thần tượng của sĩ phu ngàn đời), nhưng vào tay Lưu Chương thì phải chật vật lắm mới leo lên được chức Huyện Lệnh cỏn con. May cho Lưu Bị là Lưu Chương không biết dùng Pháp Chính, nếu không chẳng biết Hoàng thúc lấy Ích Châu kiểu gì.

Lạnh nhạt với tài hoa của Trương Tùng & Pháp Chính vậy, hẳn Lưu Chương còn nhiều người tài hơn ở bên mình? 

Tất nhiên không rồi! Thay vì dùng 2 người tài kinh thế kia, Lưu Chương lại tin dùng Lý Nghiêm không chút tài năng. Kết quả Lý Nghiêm dâng thành cho Lưu Bị khi chưa mất một mũi tên nào!

Cho nên, đôi khi lãnh đạo chưa chắc đã là người tài! Chẳng qua họ may mắn nhảy trúng hũ vàng mà thôi!