Nhưng ngày lũ lớn năm 1999, lúc đó tôi là một thanh Niên 25 tuổi, đang trên đường Từ Tuy Hoà về Đà nẵng để khám nghĩa vụ quân sự.
Do đi làm thuê làm mướn cho người ta, tiền đâu có nhiều tôi phải đi chuyến xe tốc hành Nam Bắc, lúc này nạn cơm tù, xe nhồi nhét phóng nhanh nhan nhản, nhưng giá rẻ, một chuyến về chỉ hết 30.000 thôi, nếu đi tàu hết cả 100, cộng thêm 1 bữa cơm từ 15 ngàn vẫn còn đủ tiền uống caphê với các chiến hữu.
Vả lại xếp tôi là lão Võ Đức Xứng, dân chân lấm tay bùn do chăm chỉ cần cù, chút thông minh, trời cho cái Phong độ đẹp trai (tính cách của Nhạc bất quần nữa. Mặc dù làm ăn rất hoành tránh nhưng trả lương cho anh em không bằng bé bán vé số ngoài đường), cuộc sông thật tối tăm và cùng cực.
Nhưng tôi vẫn lạc quan, vẫn yêu đời và muốn cống hiến. Nhận được giấy khám nghĩa vụ (do luật quân sự mới vì tôi đang làm chuyên viên KH nhà nước) nên tôi tức tốc đón xe tốc hành đi về ngay đà nẵng và nguyện vọng được vào đội đặc nhiệm của Thành đội.
Nhưng đúng là ý trời, khoảng 7PM đang ngồi thu lu trên xe, qua Tuy an thì nước bắt đầu dâng lên, tôi bỗng thấy sợ hãi, nước tràn bờ ruộng, dâng lên tới lốp xe, thùng xe...thật kinh khủng, chẳng lẽ tôi bỏ xác ở chốn tối tăm này sao?
Nhà xe đã chạy đến một vùng đất cao (tôi không nhớ rõ là ở đâu?) dừng lại đó. Sáng hôm sau thức dậy. Một cảnh tượng thật khủng khiếp, 100 chiếc xe tốc hành và xe tải nối đuôi nhau, trước một cây cầu ngập nước.
Tất cả mọi người trên xe, không có gì ăn, không có gì uống, toàn cánh đi xa nghèo khổ,mọiốinh hoạt ăn uóng ị, đ.. và ấy đều được diễn ra tại chỗ, bỗng chở nên thân thiện lạ lùng, chẳng ai nghĩ có thể sống sót trở về giữa đảo nước mênh mông?
Sơn tinh thủy tinh, ai đã thắng, có lẽ trong mong muốn của tiền nhân cho rằng sơn tính sẽ thắng nhưng với thực tế hãi hùng này, tôi không nghĩ thế.
kéo dài suốt một tuần kinh hoàng, tôi đã về được đến ngôi nhà thân yêu. nhờ vào chén cơm cứu đói của các dân cư Miền lũ, thật cảm động và biết ơn
Hôm nay trời lại lũ, nghe ti vi nói trật lụt này còn lớn hơn nhiều trận lụt năm 1999, không biết các tấm lòng vàng trong lũ, không đủ ăn vẫn nhường từng chén cơm cho hàng trăm chiếc xe dọc đường năm đó có qua nổi thuỷ thần năm nay không?
Cầu mong cho mọi người được bình an
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét