Bản chất rồi cũng phải lộ ra, khi dùng ngón tủ khống chế một rambo Việt Nam trong thời gian 30s
Thật mệt và thật tuyệt. Bỗng nhiên cảm giác đau nhói chân cẳng xương trái, thật oan nghiệt trong khoản khắc, dừng lại hay tiếp tục.
Lựa chọn tiếp tục, sau niềm vui phấn khích là sự mệt nhoài không tưởng tượng nổi. Không thể đưa đôi tay của mình lên để đeo lại cái đai
Dù sao mình cũng già rồi, mình bỗng nhớ một cuốn tiểu thuyết Nga mình đọc lúc nhỏ, câu chuyện có đoạn người cha già dùng hết sức lực cuối cùng để dạy lại kỹ năng chiến đấu, sinh tồn tuyệt học cho 2 người con trai. Đánh tiếc, là lúc cụ rời dương thế hai người con ưu tú lại trở thành 2 đối thủ một mất một còn
Nhưng ánh văn miêu ta sự nỗ lực của người cha, mà cảm xúc mãi đến hôm nay mình mới chạm được
Thôi mệt lắm rồi. Ngủ đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét