Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

HỒI ỨC TRẬN LŨ LỊCH SỬ NĂM 1999





Ngày này tám năm trước, tôi đã trải qua một hành trình không thể nào quên, gắn liền với trận lũ lớn lịch sử năm 1999. Khi đó, tôi là một thanh niên 25 tuổi, đang trên đường từ Tuy Hòa về Đà Nẵng để khám nghĩa vụ quân sự.


Vì hoàn cảnh khó khăn, tôi chọn đi chuyến xe tốc hành Nam - Bắc, loại xe nổi tiếng nhồi nhét và phóng nhanh vượt ẩu, nhưng giá lại rẻ. Chỉ với 30.000 đồng, tôi có thể về tới Đà Nẵng, rẻ hơn nhiều so với đi tàu. Tôi còn tính toán đủ để ăn một bữa cơm 15.000 và nhâm nhi cà phê cùng bạn bè. Những năm đó, tôi làm thuê dưới sự quản lý của lão Võ Đức Xứng – một người phong độ và thông minh, nhưng nổi tiếng keo kiệt. Dù cuộc sống tối tăm và chật vật, tôi vẫn lạc quan và mong muốn cống hiến cho đất nước.


Nhận được giấy khám nghĩa vụ, tôi hăm hở lên xe về quê, với hy vọng được gia nhập đội đặc nhiệm Thành đội. Nhưng định mệnh đã thử thách tôi bằng cơn lũ kinh hoàng. Khoảng 7 giờ tối, khi xe đến Tuy An, nước đã bắt đầu dâng lên, tràn bờ ruộng, lút tới lốp xe và thùng xe. Tôi lo sợ không biết liệu mình có bỏ mạng ở nơi tối tăm này.


Nhà xe đưa chúng tôi đến một vùng đất cao, nơi xe dừng lại qua đêm. Sáng hôm sau, khung cảnh trước mắt thật khủng khiếp: hàng trăm chiếc xe tốc hành và xe tải nối đuôi nhau trước một cây cầu ngập nước. Không có đồ ăn, thức uống, mọi sinh hoạt đều diễn ra ngay tại chỗ. Giữa cơn khốn khó, mọi người bỗng trở nên thân thiện lạ thường, cùng chia sẻ từng chút ít mà mình có. Lúc đó, tôi mới cảm nhận rõ tinh thần đoàn kết giữa những con người xa lạ.


Một tuần trôi qua giữa nước lũ, với sự giúp đỡ của những người dân địa phương tốt bụng, tôi mới về được tới nhà. Những bát cơm cứu đói từ các gia đình miền lũ nghèo khó nhưng đầy lòng nhân ái đã cứu sống không chỉ tôi, mà còn hàng trăm người trên những chuyến xe dọc đường. Họ không có đủ ăn, nhưng vẫn sẵn sàng nhường từng hạt gạo cho những người xa lạ giữa biển nước mênh mông.


Hôm nay, khi nghe tin về cơn lũ lớn năm nay, được dự báo còn khủng khiếp hơn trận lụt năm 1999, lòng tôi lại dâng lên nỗi lo lắng và cảm xúc nghẹn ngào. Không biết những tấm lòng vàng của năm xưa có vượt qua được thử thách mới này không? Tôi chỉ biết cầu mong cho tất cả mọi người được bình an.


Cảm ơn những người dân miền lũ - những anh hùng thầm lặng đã giữ cho ngọn lửa nhân ái luôn cháy sáng.


Cầu chúc mọi người an lành.

Không có nhận xét nào: