Nếu công ty của bạn thuộc phân đoạn thị trường không bị ảnh hưởng nặng nề quá trước cuộc suy thoái, đó quả là điều may mắn. Tuy nhiên áp lực của tình trạng suy thoái cũng chưa chắc đã biến thành một cuộc khủng hoảng trong công ty. Nếu người lãnh đạo thận trọng và sử dụng lực đòn bẩy thông minh, thì thậm chí công ty vẫn có thể dành được một phần nhỏ thị phần mà các đối thủ cạnh tranh đang sơ hở vì lung lay trước khủng hoảng.
Ảnh minh họa. Nguồn: Corbis
Chỉ cần cẩn trọng tránh bốn sai lầm phổ biến dưới đây mà các nhà lãnh đạo thường mắc phải khi giảm quy mô kinh doanh, sản xuất, thì cuộc khủng hoảng lịch sử kéo dài đang diễn ra cũng vẫn là một cơ hội tốt để công ty phát triển.
1. Sai lầm số 1: Tự lừa dối bản thân
Không ai muốn sa thải nhân viên hay đóng cửa một bộ phận sản xuất. Đối mặt với những nhiệm vụ khó khăn này, các nhà lãnh đạo ban đầu thường có xu hướng tự lừa bản thân mình qua việc đánh giá thấp quy mô sụt giảm – và hậu quả là họ đang theo đuổi một đường cong tổng doanh thu đi xuống.
Đừng rơi vào sai lầm này. Thay vào đó, hãy cùng mọi người trong công ty hợp sức, đoàn kết lại và có một cái nhìn thực sự trung thực tỉnh táo trước những điều tồi tệ đang xảy ra với công việc kinh doanh. Sau đó cố gắng tạo lợi nhuận ở mức độ của doanh thu mà với cương vị người lãnh đạo - bạn cho rằng có thể thực hiện được. Đừng đánh cược rằng phòng bán hàng sẽ đưa ra được giải pháp gì bất ngờ cho doanh thu, và cũng không ảo tưởng rằng một vài sản phẩm mới bạn đang dự định tung ra thị trường sẽ có thể giải quyết được mọi vấn đề.
2. Sai lầm số 2: Thực hiện cắt giảm toàn diện
Một trong những phương thức tiếp cận phổ biến trong cuộc suy thoái đó là thông báo cắt giảm toàn diện – là phương thức thường chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Thời gian khó khăn đòi hỏi người lãnh đạo cần phải đào sâu suy nghĩ về các mô hình kinh doanh của họ và tập trung cắt giảm theo cách thức có thể bảo vệ hoặc thậm chí mở rộng hoạt động kinh doanh chủ chốt.
Người lãnh đạo cần nhìn nhận một cách rõ ràng là nhiều dự án, các sáng kiến, và thậm chí các phòng ban đang nằm trên giấy tờ trong suốt giai đoạn nền kinh tế thịnh vượng giờ đây không còn là hoạt động chủ chốt, chiến lược của ngành kinh doanh nữa. Thực sự, điều cốt yếu là một công ty biết chính xác họ kiếm được bao nhiêu tiền từ khách hàng và từ sản phẩm của họ. Xắn tay áo lên và thực hiện một phân tích với đôi mắt tinh tường về vị trí của công ty. Xác định rõ 20% các hoạt động tạo ra 80% kết quả - và bảo vệ chúng bằng mọi giá.
3. Sai lầm số 3: Không thể hiện lòng khoan dung và mối quan tâm dành cho nhân viên
Một nguyên nhân khiến một số nhà lãnh đạo thể hiện kém cỏi trong cuộc khủng hoảng đó là coi tình trạng suy thoái của công ty như là một nỗi đau. Nhiều nhà lãnh đạo cảm thấy có thể đó là do lỗi của họ, và họ cố gằng giảm thiếu cảm giác tồi tệ bằng cách tránh né liên lạc với những người đã bị mất việc do chính sách giảm biên chế của công ty. Làm như vậy khiến họ thể hiện là những người lãnh đạo khốn khổ.
Hãy luôn thể hiện dũng khí và lòng tận tâm của người lãnh đạo – gặp gỡ những nhân viên bạn buộc phải sa thải, giúp đỡ họ trong cơn khó khăn, thể hiện bản thân luôn là một người rộng lượng. Những nhân viên còn lại trong công ty sẽ quan sát người lãnh đạo một cách cẩn trọng, và họ sẽ đánh giá nhân cách người lãnh đạo dựa trên lòng cảm thông người lãnh đạo thể hiện với những người mất việc. Nếu họ thấy đâu đó thái độ thản nhiên, lãnh đạm của người lãnh đạo trước tình trạng khó khăn của người khác, chắc chắn họ sẽ mất niềm tin và sẽ bắt đầu tìm kiếm một công việc mới ngay khi có thể.
4. Sai lầm thứ 4: Giữ yên lặng
Vì nhiều nguyên nhân tế nhị, truyền đạt thông tin cho cả một nhóm người về việc cắt giảm chi phí sắp tới thường phải được tiến hành một cách cẩn trọng và được kiểm soát chặt chẽ. Nhân viên sẽ cảm thấy bất an khi họ biết công việc hay phòng ban của họ có thể đang trong danh sách đen sẵn sàng cắt giảm đầu tiên. Đôi khi những thông điệp không rõ ràng có thể làm toàn thể nhân viên trong công ty hoang mang. Điều quan trọng là nhà lãnh đạo phải biết cách truyền đi thông điệp rõ ràng, thể hiện chính xác các thách thức tài chính nghiêm trọng như thế nào và chính xác là công ty sẽ ứng phó với tình huống khủng hoảng như thế nào.
Ngay khi đã xác định rõ cần phải làm gì để đưa công ty thoát khỏi hoặc chí ít là có thể chống đỡ trước cơn khủng hoảng, người lãnh đạo cần gửi đi thông điệp rằng bản thân mình đã nắm rõ tính chất quan trọng của tình thế, có kế hoạch cứu vớt công ty và thậm chí đưa công ty phát triển hơn nữa trong tình trạng khủng hoảng.
Nếu tránh được những sai lầm trên, công ty của bạn có thể sẽ nổi lên từ chính cuộc khủng khoảng lịch sử này. Điều đáng kinh ngạc là thách thức trong lúc khó khăn sẽ cho người lãnh đạo thấy rõ điều gì là thực sự quan trọng trong công ty.
Keith McFarland
Ông chủ làm vẻ vang cho ngôi nhà chứ không phải ngôi nhà làm vẻ vang cho ông chủ".
Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008
Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008
Dùng "hoa hồng" kích thích doanh số: Lợi bất cập hại
Dùng "hoa hồng" kích thích doanh số: Lợi bất cập hại
26/11/2008 09:12 (GMT + 7)
Nhân viên thừa hành luôn biết lợi dụng các chính sách khuyến khích bán của nhà sản xuất để thu về mức hoa hồng tối đa, bởi những người đề ra chính sách khó lòng lường trước được chính sách của mình sẽ bị biến dạng tới đâu.
Mua một, tặng một, tính tiền hai
Núp dưới chiêu bài khuyến mại,
những người bán hàng khéo léo
bắt khách hàng phải trả tiền
cho những món đồ vô giá trị
mà họ không muốn mua
Ảnh: www.oki-ni.com
Vài năm trước, tôi có ghé vào cửa hàng bán giầy và mua một đôi giày chơi quần vợt. Khi tới quầy thanh toán, người thu ngân vội vàng giúi vào túi hàng của tôi một hộp xịt silicone - món đồ mà cửa hàng nào cũng muốn bán tống bán tháo cho khách hàng. Nghe nói vật dụng này có thể làm cho đôi giày sáng bóng và chịu được nước, nhưng sự thực thì lại khác.
Trước khi tôi kịp có bất kỳ phản ứng gì thì người thu ngân đã nhanh nhảu nói: “Thưa quý khách, đây là hàng khuyến mãi của cửa hàng chúng tôi dành cho quý khách.” Tôi nghĩ bụng “nếu là đồ khuyến mãi thì không có lý gì phải từ chối”, mặc dù tôi biết chắc mình sẽ vứt xó món đồ này.
Tôi tặc lưỡi nhận món đồ, nhưng vẫn hết sức nghi ngờ và chỉ tới trước khi quăng cái bình xịt đó vào thùng rác, tôi mới ngó qua hoá đơn. Không nằm ngoài mối nghi ngờ của tôi, hoá đơn đã khéo léo cài món đồ này với giá 12,99 đôla Mỹ, tương ứng với khoản chiết khấu 12 đôla trên đơn giá của đôi giày. Như vậy thì nó đâu còn gọi là đồ khuyến mãi. Tính chi ly, tôi còn bị thiệt tới 99 xu.
Vô cùng tức giận, tôi định bụng sẽ tới cửa hàng phàn nàn về việc này. Nhưng cất công tới đó chỉ vì 99 đồng bạc lẻ ư? Quả là không đáng. Mặc dù quyết định bỏ qua chuyện này nhưng kể từ đó, tôi thề rằng sẽ không bao giờ mua đồ tại cửa hàng đó nữa.
Dần dần, tôi bắt đầu hiểu được căn nguyên của sự việc. Tất cả chỉ gói gọn trong một từ “đầu cơ trục lợi”. Có thể khẳng định rằng người thu ngân đã được chủ cửa hàng giao cho bán tống bán tháo số hộp xịt silicon - một món hàng chẳng mấy khách hàng thèm để mắt tới, nhưng lại thu về cho chủ cửa hàng khoản lợi nhuận béo bở.
Tôi đoán với mỗi hộp xịt bán ra, chủ cửa hàng sẽ chi cho người thu ngân một khoản chênh lệch gọi là % hoa hồng. Chưa hết, không biết chừng, các cửa hàng còn tổ chức trao giải cho nhân viên bán được nhiều hộp xịt kiểu này nhất.
Nhưng những người thu ngân tinh quái thậm chí còn nghĩ ra được cách lồng ghép bán hộp xịt với việc chiết khấu “giả tạo” trên các đơn giá giày. Hoặc giả họ đã giấu biệt các phiếu giảm giá trong túi, hoặc họ chỉ áp dụng mức chiết khấu cho một số mặt hàng nhất định. Dù là bằng bất kỳ cách thức nào đi chăng nữa thì cuối cùng, những người này đã dùng “mánh khoé” để ấn vào tay người mua hàng món đồ mà họ không chủ đích mua. Hầu hết người mua hàng đều không phát hiện ra khoản chênh lệch 99 xu, và như vậy những người thu ngân đã kiếm thêm được một món tiền kha khá ngoài khoản hoa hồng.
Tôi nằm lòng mọi đường đi nước bước của một cử nhân Quản trị Kinh doanh làm việc tại trụ sở của các tập đoàn. Tôi dám cá rằng, tập đoàn đã thưởng cho anh ta một khoản tiền hậu hĩ sau khi anh ta đưa ra sáng kiến giúp mức lợi nhuận thu được từ việc kinh doanh hộp xịt tăng vọt.
Thế nhưng, lợi bất cập hại, họ đâu biết rằng cùng lúc đó, doanh số bán giày cũng giảm đi trông thấy.
Giả dụ như tôi, sau “cú lừa” đó, chắc cũng phải tính đến việc mua giày qua mạng để được bình an vô sự.
Cảnh giác với thủ thuật khuyến khích tăng doanh thu
Lợi dụng những kẽ hở trong doanh
thu, người bán hàng trở thành
những nhà ảo thuật móc túi khách
Ảnh: www.mondaymorningmemo.com
Lúc nào cũng vậy, tôi đều hết sức cảnh giác để tìm ra những điểm đáng ngờ trong các thủ thuật khuyến khích doanh số. Để hiểu thêm về vấn đề này, chúng ta có thể tìm đọc cuốn sách rất hay của Robert Austin - giảng viên trường Kinh doanh Harvard – có tựa đề “Đánh giá và kiểm soát hiệu quả hoạt động trong các tổ chức (Measuring and Managing Performance in Organizations ).
Luận điểm của cuốn sách khá đơn giản: khi tìm cách đánh giá hiệu quả làm việc của nhân viên, bạn phải lường trước được mọi tình huống đối phó của họ. Dù kỹ càng đến mấy, bạn phải chấp nhận một thực tế rằng nhân viên luôn tìm ra cách để ngụy tạo kết quả làm việc của họ, bởi có những khía cạnh như tâm trạng và cảm nhận của khách sau khi mua hàng tại cửa hàng của bạn, bạn có muốn cũng chẳng thể đong đếm được.
Chẳng hạn, bạn muốn tăng lợi nhuận cho công ty. Nhưng bạn không thể chỉ hô hào nhân viên thu ngân “nào chúng ta hãy chung sức tăng lợi nhuận”. Bởi họ đâu biết làm thế nào để tăng lợi nhuận?
Là người thông minh, bạn sẽ chẳng mấy khó khăn để thấy rõ một khi khách hàng đã chấp nhận mua đôi giày quần vợt với giá 100 đôla thì việc mua thêm một món đồ tầm khoảng 13 đôla đâu có gì to tát. Thêm nữa, bạn cũng biết được mức lợi nhuận trên mỗi bình xịt lớn đến thế nào.
Chính vì vậy, để khuyến khích nhân viên đẩy mạnh việc bán những mặt hàng đi kèm đang ứ đọng trong kho, cách đơn giản nhất chính là đưa ra chính sách thưởng doanh số: với mỗi món đồ bán thêm, nhân viên bán hàng sẽ được thưởng một khoản tiền vào mức lương cơ bản.
Tuy nhiên, chính sách này chỉ đem lại tín hiệu tích cực trong vài ngày cho đến khi những nhân viên bán hàng bị hấp dẫn bởi khoản hoa hồng, họ bắt đầu tìm ra các “mánh khóe” để bán được càng nhiều hộp xịt silicon càng tốt. Chắc chắn, bạn sẽ không tin nổi vào mắt mình khi đọc bản báo cáo thu nhập. Đang ở mức tăng vọt, doanh thu bỗng quay đầu tụt dốc, còn khách hàng quay lưng dần với cửa hàng và chuyển sang mua giày online qua trang Zappos.com ngày một nhiều. Vò đầu bứt tai, bạn không hiểu nổi điều gì đang xảy ra?
Bây giờ hãy quay lại những phân tích của Austin trong cuốn sách của ông. Austin cho rằng, việc chỉ dựa vào các chính sách khuyến khích bán để cải thiện doanh số luôn luôn phản tác dụng. Nên ghi nhớ là “luôn luôn” chứ không phải “đôi khi”. Bạn dùng phương pháp nào để kiểm soát hiệu quả hoạt động thì sẽ nhận lại được kết quả thế đó.
Và kể cả khi bạn nghĩ rằng mình chỉ cần nhờ đến vài mẹo khuyến khích để tăng doanh số thì sự việc không đơn giản đến thế. Phương pháp này sẽ không đem lại kết quả gì. Bởi những người thừa hành luôn “hết sức sáng tạo” và biết cách “biến tấu” các chính sách ban đầu. Họ làm vậy chỉ với mục đích kiếm lợi bất chính cho mình mà không thèm đếm xỉa gì tới lợi ích của người khác.
Nên nhớ rằng, khách hàng sẽ chính là những người đầu tiên phải hứng chịu tổn thất khi chỉ cần một vài trong số các nhân viên bóp méo chính sách khuyến khích bán ban đầu của công ty khiến những chính sách này không còn giữ được nguyên vẹn ý nghĩa ban đầu là đặt lợi ích của khách hàng lên trên hết.
Những nhân viên mẫn cán nhất - những người luôn làm hết mình để giúp công ty cải thiện tình hình kinh doanh - sẽ lên tiếng phản đối chính sách khuyến khích bán thông qua trích hoa hồng này. Nhưng ngược lại, trong con mắt của lãnh đạo, những nhân viên như vậy lại trở thành những kẻ cứng đầu, chống đối.
Bài học thực tế từ CompUSA
CompUSA là một chuỗi cửa hàng bán lẻ hàng tiêu dùng điện tử, sản phẩm công nghệ máy tính... CompUSA serves consumer retail, small-to-medium businesses, corporate, government, and education customers.CompUSA phục vụ hàng tiêu dùng cho các doanh nghiệp, công ty, chính phủ và khách hàng tư nhân. Được thành lập năm 1884 tại Addison, Texas. Năm 2005, hãng có doanh thu 4,6 tỷ USD cũng là năm cuối cùng làm ăn có lãi của CompUSA. Năm 2007, Gordon Brothers đã mua lại toàn bộ 103 cửa hàng của CompUSA.
Dưới đây là một câu chuyện khác. Khoảng 1 năm trước, trước khi chuỗi cửa hàng CompUSA bị đem ra thanh lý, tôi có tới cửa hàng của họ để mua hàng: bàn phím, iPod cùng một vài món đồ khác. Khi tôi đang đứng xếp hàng chờ thanh toán thì một nhân viên CompUSA đã nhanh nhẹn gọi với sang: “Thưa quý ông, xin mời sang lối này, tôi sẽ thanh toán nhanh chóng cho quý ông”.
Sau đó, anh ta dẫn tôi tới một phòng kho không có cửa sổ ở phía sau. Thay vì sử dụng máy tính tiền và máy quét mã vạch, anh ta lại đánh máy số thẻ tín dụng và thông tin chi tiết của tôi lên các bản mã vạch hết sức thủ công vào một chiếc máy gần như máy tính chủ. Anh ta cũng khẩn khoản xin cả địa chỉ của tôi.
Anh ta làm việc này hết sức lóng ngóng và phải đánh vật một lúc mới xong. Anh ta liên tục mắc lỗi và phải trở đi trở lại thanh công cụ. Được một lúc, anh ta lại chạy ra ngoài xin giúp đỡ và khi quay trở lại anh ta hỏi xem tôi có cần một cái túi đựng đồ hay không. Tôi bảo “tất nhiên là cần rồi”. Thế là, một lần nữa, anh ta lại chạy ra chạy vô tìm túi đựng đồ cho tôi.
Chứng kiến sự việc từ đâu đến cuối như vậy, tôi nghĩ bụng đây không phải là cách một cửa hàng bán lẻ vẫn thường làm. Và tôi chợt hiểu rằng đây không phải là cửa hàng bán lẻ; người đàn ông đó đã dẫn tôi vào phòng bán hàng cho khách hàng công ty. Người đàn ông trong cửa hàng hôm đó vốn là nhân viên kinh doanh phụ trách mảng khách hàng công ty.
Rất có thể, hàng ngày, anh ta phải gọi hàng trăm cú điện thoại tới các đại lý bán lẻ để thúc đẩy hoạt động bán. Khi không thể kiếm được nhiều tiền từ công việc này, anh ta bắt đầu lân la tới các cửa hàng gần kề và nhặt nhạnh từng khách hàng lẻ và ngụy tạo với người quản lý rằng đây chính là các khách hàng công ty để từ đó vẫn nhận được hoa hồng bán hàng.
Kết quả nhãn tiền: mảng bán hàng cho khách hàng công ty của CompUSA không mấy phát triển; hoạt động bán vẫn thông qua kênh bán lẻ là chủ yếu, trong khi họ vẫn phải trả những khoản hoa hồng không đáng có; và CompUSA mất cả thời gian, công sức và tiền bạc.
Tuy nhiên, hãy khoan phán xét bởi câu chuyện tôi đang kể tiếp tục diễn biến theo một hướng khác. Tại “cửa hàng bán lẻ” này, không ai có thể lấy trộm được những chiếc iPod vì chúng được đặt trong tủ có khóa. Chính vì vậy, người nhân viên kinh doanh đó đã phải dẫn tôi tới gặp người quản lý của anh ta – người duy nhất giữ chìa khóa mở tủ.
Hãy cẩn thận với chiến thuật kích thích tăng doanh số bằng mọi giá,
bởi rất có thể khách hàng sẽ tẩy chay bạn
Ảnh: www.callcentrehelper.com
Nhưng, thật khôi hài, lúc đó, người quản lý đang bận hòa giải vụ giằng co giữa một nhân viên kinh doanh và một khách hàng khác. Người khách đó yêu cầu phía cửa hàng phải cho bà ta hoàn lại một lô hàng đã qua bảo hành mà bà ta vừa mua.
Người quản lý nhấn mạnh rằng chính sách trả lại hàng lỗi của CompUSA có bao gồm cả mặt hàng đã được bảo hành (mọi người đều biết rằng chính sách này phần lớn chỉ áp dụng cho chủ cửa hàng bán lẻ) vì thế nhân viên kinh doanh không có lý do gì để từ chối nhận lại hàng lỗi cho khách. Tuy nhiên, nhân viên kinh doanh thì khăng khăng từ chối. Phải chăng có điều gì khúc mắc ở đây ?
Thoạt đầu, tôi nghĩ rằng người khách hàng đó đã bị lừa mua một món đồ đã qua bảo hành mà bà ta không thực sự muốn mua nên đã cố gửi trả lại cửa hàng chỉ có điều không hiểu sao người thu quỹ lại làm mọi chuyện thêm rắc rối đến vậy.
Sau khi tìm hiểu, tôi được biết rằng, thực chất nhân viên kinh doanh đã bỏ tiền túi để chiết khấu cho khách; đổi lại, khách hàng đã chấp thuận mua hàng đã qua bảo hành. Chỉ có vậy, người thủ quỹ mới nhận được một khoản hoa hồng hậu hĩ. Bây giờ, người mua hàng khăng khăng trả lại lô hàng trong khi vẫn muốn bỏ túi khoản tiền chiết khấu. Như vậy, người khách hàng đã chơi khăm người thủ quỹ.
Sau tất cả những sự việc đã xảy ra, tôi đã rút ra được một điểm chung trong việc đi mua hàng bán lẻ như sau: thay vì mua được những món đồ ưng ý, tôi đã bị một đám người bát nháo lừa gạt - tất cả đều do mớ hệ thống trích hoa hồng ngớ ngẩn và ngược đời (ấy vậy mà những thạc sỹ M.B.A ngồi văn phòng vẫn cho đây là một ý tưởng hay ho).
Cũng bởi vậy nên CompUSA mới bị xóa sổ; cả tài sản lẫn thương hiệu đều bị đối thủ cạnh tranh mua lại. Nhưng, chắc chắn, tiếp sau đây, vẫn còn rất rất nhiều người khác đi theo vết xe đổ của CompUSA khi chỉ muốn bán tống bán tháo những thứ đồ mà khách hàng không hề quan tâm. Hãy chờ xem kết cục sẽ thế nào?
Ở công ty của mình, nếu tôi áp dụng chính sách khuyến khích bán thông qua việc trích hoa hồng cho nhân viên kinh doanh thì chắc rằng danh tiếng của Fog Creek bấy lâu nay tôi nhọc công gây dựng - một công ty thân thiện và luôn kinh doanh dựa trên lợi ích song phương - sẽ bị huỷ hoại bởi một đội ngũ nhân viên chỉ biết luồn lách, kiếm doanh số nhằm được hưởng hoa hồng bằng mọi giá.
Nhưng rồi, chúng tôi nhận ra rằng hoa hồng không phải là công cụ quản lý hoạt đông kinh doanh duy nhất gây phương hại đến tài sản của công ty. Tựu chung lại, việc áp dụng mọi hình thức trong chính sách khuyến khích bán là sai lầm và không thể chấp nhận được.
Là nhà quản lý, bạn phải đưa ra luật lệ và buộc các nhân viên thừa hành phải nghiêm chỉnh tuân thủ theo đúng những luật lệ đó. Nếu họ vi phạm, bạn có thể kỷ luật hoặc thậm chí sa thải họ. Những chính sách khuyến khích bán sai lầm không phải bởi chúng quá phức tạp. Vấn đề thực chất ở chỗ, khi mới áp dụng chúng, bạn đã không công khai cấm đoán, nhằm triệt tiêu mọi “biến tấu” dù là nhỏ nhất có nguy cơ gây phương hại tới chính sách mà mình đã nhọc công đề ra.
- Bài viết của Joel Spolsky trên HBS In the New -
26/11/2008 09:12 (GMT + 7)
Nhân viên thừa hành luôn biết lợi dụng các chính sách khuyến khích bán của nhà sản xuất để thu về mức hoa hồng tối đa, bởi những người đề ra chính sách khó lòng lường trước được chính sách của mình sẽ bị biến dạng tới đâu.
Mua một, tặng một, tính tiền hai
Núp dưới chiêu bài khuyến mại,
những người bán hàng khéo léo
bắt khách hàng phải trả tiền
cho những món đồ vô giá trị
mà họ không muốn mua
Ảnh: www.oki-ni.com
Vài năm trước, tôi có ghé vào cửa hàng bán giầy và mua một đôi giày chơi quần vợt. Khi tới quầy thanh toán, người thu ngân vội vàng giúi vào túi hàng của tôi một hộp xịt silicone - món đồ mà cửa hàng nào cũng muốn bán tống bán tháo cho khách hàng. Nghe nói vật dụng này có thể làm cho đôi giày sáng bóng và chịu được nước, nhưng sự thực thì lại khác.
Trước khi tôi kịp có bất kỳ phản ứng gì thì người thu ngân đã nhanh nhảu nói: “Thưa quý khách, đây là hàng khuyến mãi của cửa hàng chúng tôi dành cho quý khách.” Tôi nghĩ bụng “nếu là đồ khuyến mãi thì không có lý gì phải từ chối”, mặc dù tôi biết chắc mình sẽ vứt xó món đồ này.
Tôi tặc lưỡi nhận món đồ, nhưng vẫn hết sức nghi ngờ và chỉ tới trước khi quăng cái bình xịt đó vào thùng rác, tôi mới ngó qua hoá đơn. Không nằm ngoài mối nghi ngờ của tôi, hoá đơn đã khéo léo cài món đồ này với giá 12,99 đôla Mỹ, tương ứng với khoản chiết khấu 12 đôla trên đơn giá của đôi giày. Như vậy thì nó đâu còn gọi là đồ khuyến mãi. Tính chi ly, tôi còn bị thiệt tới 99 xu.
Vô cùng tức giận, tôi định bụng sẽ tới cửa hàng phàn nàn về việc này. Nhưng cất công tới đó chỉ vì 99 đồng bạc lẻ ư? Quả là không đáng. Mặc dù quyết định bỏ qua chuyện này nhưng kể từ đó, tôi thề rằng sẽ không bao giờ mua đồ tại cửa hàng đó nữa.
Dần dần, tôi bắt đầu hiểu được căn nguyên của sự việc. Tất cả chỉ gói gọn trong một từ “đầu cơ trục lợi”. Có thể khẳng định rằng người thu ngân đã được chủ cửa hàng giao cho bán tống bán tháo số hộp xịt silicon - một món hàng chẳng mấy khách hàng thèm để mắt tới, nhưng lại thu về cho chủ cửa hàng khoản lợi nhuận béo bở.
Tôi đoán với mỗi hộp xịt bán ra, chủ cửa hàng sẽ chi cho người thu ngân một khoản chênh lệch gọi là % hoa hồng. Chưa hết, không biết chừng, các cửa hàng còn tổ chức trao giải cho nhân viên bán được nhiều hộp xịt kiểu này nhất.
Nhưng những người thu ngân tinh quái thậm chí còn nghĩ ra được cách lồng ghép bán hộp xịt với việc chiết khấu “giả tạo” trên các đơn giá giày. Hoặc giả họ đã giấu biệt các phiếu giảm giá trong túi, hoặc họ chỉ áp dụng mức chiết khấu cho một số mặt hàng nhất định. Dù là bằng bất kỳ cách thức nào đi chăng nữa thì cuối cùng, những người này đã dùng “mánh khoé” để ấn vào tay người mua hàng món đồ mà họ không chủ đích mua. Hầu hết người mua hàng đều không phát hiện ra khoản chênh lệch 99 xu, và như vậy những người thu ngân đã kiếm thêm được một món tiền kha khá ngoài khoản hoa hồng.
Tôi nằm lòng mọi đường đi nước bước của một cử nhân Quản trị Kinh doanh làm việc tại trụ sở của các tập đoàn. Tôi dám cá rằng, tập đoàn đã thưởng cho anh ta một khoản tiền hậu hĩ sau khi anh ta đưa ra sáng kiến giúp mức lợi nhuận thu được từ việc kinh doanh hộp xịt tăng vọt.
Thế nhưng, lợi bất cập hại, họ đâu biết rằng cùng lúc đó, doanh số bán giày cũng giảm đi trông thấy.
Giả dụ như tôi, sau “cú lừa” đó, chắc cũng phải tính đến việc mua giày qua mạng để được bình an vô sự.
Cảnh giác với thủ thuật khuyến khích tăng doanh thu
Lợi dụng những kẽ hở trong doanh
thu, người bán hàng trở thành
những nhà ảo thuật móc túi khách
Ảnh: www.mondaymorningmemo.com
Lúc nào cũng vậy, tôi đều hết sức cảnh giác để tìm ra những điểm đáng ngờ trong các thủ thuật khuyến khích doanh số. Để hiểu thêm về vấn đề này, chúng ta có thể tìm đọc cuốn sách rất hay của Robert Austin - giảng viên trường Kinh doanh Harvard – có tựa đề “Đánh giá và kiểm soát hiệu quả hoạt động trong các tổ chức (Measuring and Managing Performance in Organizations ).
Luận điểm của cuốn sách khá đơn giản: khi tìm cách đánh giá hiệu quả làm việc của nhân viên, bạn phải lường trước được mọi tình huống đối phó của họ. Dù kỹ càng đến mấy, bạn phải chấp nhận một thực tế rằng nhân viên luôn tìm ra cách để ngụy tạo kết quả làm việc của họ, bởi có những khía cạnh như tâm trạng và cảm nhận của khách sau khi mua hàng tại cửa hàng của bạn, bạn có muốn cũng chẳng thể đong đếm được.
Chẳng hạn, bạn muốn tăng lợi nhuận cho công ty. Nhưng bạn không thể chỉ hô hào nhân viên thu ngân “nào chúng ta hãy chung sức tăng lợi nhuận”. Bởi họ đâu biết làm thế nào để tăng lợi nhuận?
Là người thông minh, bạn sẽ chẳng mấy khó khăn để thấy rõ một khi khách hàng đã chấp nhận mua đôi giày quần vợt với giá 100 đôla thì việc mua thêm một món đồ tầm khoảng 13 đôla đâu có gì to tát. Thêm nữa, bạn cũng biết được mức lợi nhuận trên mỗi bình xịt lớn đến thế nào.
Chính vì vậy, để khuyến khích nhân viên đẩy mạnh việc bán những mặt hàng đi kèm đang ứ đọng trong kho, cách đơn giản nhất chính là đưa ra chính sách thưởng doanh số: với mỗi món đồ bán thêm, nhân viên bán hàng sẽ được thưởng một khoản tiền vào mức lương cơ bản.
Tuy nhiên, chính sách này chỉ đem lại tín hiệu tích cực trong vài ngày cho đến khi những nhân viên bán hàng bị hấp dẫn bởi khoản hoa hồng, họ bắt đầu tìm ra các “mánh khóe” để bán được càng nhiều hộp xịt silicon càng tốt. Chắc chắn, bạn sẽ không tin nổi vào mắt mình khi đọc bản báo cáo thu nhập. Đang ở mức tăng vọt, doanh thu bỗng quay đầu tụt dốc, còn khách hàng quay lưng dần với cửa hàng và chuyển sang mua giày online qua trang Zappos.com ngày một nhiều. Vò đầu bứt tai, bạn không hiểu nổi điều gì đang xảy ra?
Bây giờ hãy quay lại những phân tích của Austin trong cuốn sách của ông. Austin cho rằng, việc chỉ dựa vào các chính sách khuyến khích bán để cải thiện doanh số luôn luôn phản tác dụng. Nên ghi nhớ là “luôn luôn” chứ không phải “đôi khi”. Bạn dùng phương pháp nào để kiểm soát hiệu quả hoạt động thì sẽ nhận lại được kết quả thế đó.
Và kể cả khi bạn nghĩ rằng mình chỉ cần nhờ đến vài mẹo khuyến khích để tăng doanh số thì sự việc không đơn giản đến thế. Phương pháp này sẽ không đem lại kết quả gì. Bởi những người thừa hành luôn “hết sức sáng tạo” và biết cách “biến tấu” các chính sách ban đầu. Họ làm vậy chỉ với mục đích kiếm lợi bất chính cho mình mà không thèm đếm xỉa gì tới lợi ích của người khác.
Nên nhớ rằng, khách hàng sẽ chính là những người đầu tiên phải hứng chịu tổn thất khi chỉ cần một vài trong số các nhân viên bóp méo chính sách khuyến khích bán ban đầu của công ty khiến những chính sách này không còn giữ được nguyên vẹn ý nghĩa ban đầu là đặt lợi ích của khách hàng lên trên hết.
Những nhân viên mẫn cán nhất - những người luôn làm hết mình để giúp công ty cải thiện tình hình kinh doanh - sẽ lên tiếng phản đối chính sách khuyến khích bán thông qua trích hoa hồng này. Nhưng ngược lại, trong con mắt của lãnh đạo, những nhân viên như vậy lại trở thành những kẻ cứng đầu, chống đối.
Bài học thực tế từ CompUSA
CompUSA là một chuỗi cửa hàng bán lẻ hàng tiêu dùng điện tử, sản phẩm công nghệ máy tính... CompUSA serves consumer retail, small-to-medium businesses, corporate, government, and education customers.CompUSA phục vụ hàng tiêu dùng cho các doanh nghiệp, công ty, chính phủ và khách hàng tư nhân. Được thành lập năm 1884 tại Addison, Texas. Năm 2005, hãng có doanh thu 4,6 tỷ USD cũng là năm cuối cùng làm ăn có lãi của CompUSA. Năm 2007, Gordon Brothers đã mua lại toàn bộ 103 cửa hàng của CompUSA.
Dưới đây là một câu chuyện khác. Khoảng 1 năm trước, trước khi chuỗi cửa hàng CompUSA bị đem ra thanh lý, tôi có tới cửa hàng của họ để mua hàng: bàn phím, iPod cùng một vài món đồ khác. Khi tôi đang đứng xếp hàng chờ thanh toán thì một nhân viên CompUSA đã nhanh nhẹn gọi với sang: “Thưa quý ông, xin mời sang lối này, tôi sẽ thanh toán nhanh chóng cho quý ông”.
Sau đó, anh ta dẫn tôi tới một phòng kho không có cửa sổ ở phía sau. Thay vì sử dụng máy tính tiền và máy quét mã vạch, anh ta lại đánh máy số thẻ tín dụng và thông tin chi tiết của tôi lên các bản mã vạch hết sức thủ công vào một chiếc máy gần như máy tính chủ. Anh ta cũng khẩn khoản xin cả địa chỉ của tôi.
Anh ta làm việc này hết sức lóng ngóng và phải đánh vật một lúc mới xong. Anh ta liên tục mắc lỗi và phải trở đi trở lại thanh công cụ. Được một lúc, anh ta lại chạy ra ngoài xin giúp đỡ và khi quay trở lại anh ta hỏi xem tôi có cần một cái túi đựng đồ hay không. Tôi bảo “tất nhiên là cần rồi”. Thế là, một lần nữa, anh ta lại chạy ra chạy vô tìm túi đựng đồ cho tôi.
Chứng kiến sự việc từ đâu đến cuối như vậy, tôi nghĩ bụng đây không phải là cách một cửa hàng bán lẻ vẫn thường làm. Và tôi chợt hiểu rằng đây không phải là cửa hàng bán lẻ; người đàn ông đó đã dẫn tôi vào phòng bán hàng cho khách hàng công ty. Người đàn ông trong cửa hàng hôm đó vốn là nhân viên kinh doanh phụ trách mảng khách hàng công ty.
Rất có thể, hàng ngày, anh ta phải gọi hàng trăm cú điện thoại tới các đại lý bán lẻ để thúc đẩy hoạt động bán. Khi không thể kiếm được nhiều tiền từ công việc này, anh ta bắt đầu lân la tới các cửa hàng gần kề và nhặt nhạnh từng khách hàng lẻ và ngụy tạo với người quản lý rằng đây chính là các khách hàng công ty để từ đó vẫn nhận được hoa hồng bán hàng.
Kết quả nhãn tiền: mảng bán hàng cho khách hàng công ty của CompUSA không mấy phát triển; hoạt động bán vẫn thông qua kênh bán lẻ là chủ yếu, trong khi họ vẫn phải trả những khoản hoa hồng không đáng có; và CompUSA mất cả thời gian, công sức và tiền bạc.
Tuy nhiên, hãy khoan phán xét bởi câu chuyện tôi đang kể tiếp tục diễn biến theo một hướng khác. Tại “cửa hàng bán lẻ” này, không ai có thể lấy trộm được những chiếc iPod vì chúng được đặt trong tủ có khóa. Chính vì vậy, người nhân viên kinh doanh đó đã phải dẫn tôi tới gặp người quản lý của anh ta – người duy nhất giữ chìa khóa mở tủ.
Hãy cẩn thận với chiến thuật kích thích tăng doanh số bằng mọi giá,
bởi rất có thể khách hàng sẽ tẩy chay bạn
Ảnh: www.callcentrehelper.com
Nhưng, thật khôi hài, lúc đó, người quản lý đang bận hòa giải vụ giằng co giữa một nhân viên kinh doanh và một khách hàng khác. Người khách đó yêu cầu phía cửa hàng phải cho bà ta hoàn lại một lô hàng đã qua bảo hành mà bà ta vừa mua.
Người quản lý nhấn mạnh rằng chính sách trả lại hàng lỗi của CompUSA có bao gồm cả mặt hàng đã được bảo hành (mọi người đều biết rằng chính sách này phần lớn chỉ áp dụng cho chủ cửa hàng bán lẻ) vì thế nhân viên kinh doanh không có lý do gì để từ chối nhận lại hàng lỗi cho khách. Tuy nhiên, nhân viên kinh doanh thì khăng khăng từ chối. Phải chăng có điều gì khúc mắc ở đây ?
Thoạt đầu, tôi nghĩ rằng người khách hàng đó đã bị lừa mua một món đồ đã qua bảo hành mà bà ta không thực sự muốn mua nên đã cố gửi trả lại cửa hàng chỉ có điều không hiểu sao người thu quỹ lại làm mọi chuyện thêm rắc rối đến vậy.
Sau khi tìm hiểu, tôi được biết rằng, thực chất nhân viên kinh doanh đã bỏ tiền túi để chiết khấu cho khách; đổi lại, khách hàng đã chấp thuận mua hàng đã qua bảo hành. Chỉ có vậy, người thủ quỹ mới nhận được một khoản hoa hồng hậu hĩ. Bây giờ, người mua hàng khăng khăng trả lại lô hàng trong khi vẫn muốn bỏ túi khoản tiền chiết khấu. Như vậy, người khách hàng đã chơi khăm người thủ quỹ.
Sau tất cả những sự việc đã xảy ra, tôi đã rút ra được một điểm chung trong việc đi mua hàng bán lẻ như sau: thay vì mua được những món đồ ưng ý, tôi đã bị một đám người bát nháo lừa gạt - tất cả đều do mớ hệ thống trích hoa hồng ngớ ngẩn và ngược đời (ấy vậy mà những thạc sỹ M.B.A ngồi văn phòng vẫn cho đây là một ý tưởng hay ho).
Cũng bởi vậy nên CompUSA mới bị xóa sổ; cả tài sản lẫn thương hiệu đều bị đối thủ cạnh tranh mua lại. Nhưng, chắc chắn, tiếp sau đây, vẫn còn rất rất nhiều người khác đi theo vết xe đổ của CompUSA khi chỉ muốn bán tống bán tháo những thứ đồ mà khách hàng không hề quan tâm. Hãy chờ xem kết cục sẽ thế nào?
Ở công ty của mình, nếu tôi áp dụng chính sách khuyến khích bán thông qua việc trích hoa hồng cho nhân viên kinh doanh thì chắc rằng danh tiếng của Fog Creek bấy lâu nay tôi nhọc công gây dựng - một công ty thân thiện và luôn kinh doanh dựa trên lợi ích song phương - sẽ bị huỷ hoại bởi một đội ngũ nhân viên chỉ biết luồn lách, kiếm doanh số nhằm được hưởng hoa hồng bằng mọi giá.
Nhưng rồi, chúng tôi nhận ra rằng hoa hồng không phải là công cụ quản lý hoạt đông kinh doanh duy nhất gây phương hại đến tài sản của công ty. Tựu chung lại, việc áp dụng mọi hình thức trong chính sách khuyến khích bán là sai lầm và không thể chấp nhận được.
Là nhà quản lý, bạn phải đưa ra luật lệ và buộc các nhân viên thừa hành phải nghiêm chỉnh tuân thủ theo đúng những luật lệ đó. Nếu họ vi phạm, bạn có thể kỷ luật hoặc thậm chí sa thải họ. Những chính sách khuyến khích bán sai lầm không phải bởi chúng quá phức tạp. Vấn đề thực chất ở chỗ, khi mới áp dụng chúng, bạn đã không công khai cấm đoán, nhằm triệt tiêu mọi “biến tấu” dù là nhỏ nhất có nguy cơ gây phương hại tới chính sách mà mình đã nhọc công đề ra.
- Bài viết của Joel Spolsky trên HBS In the New -
Thứ Năm, 6 tháng 11, 2008
Những bài học về quản lý
Những bài học về quản lý
Minh họa: Lập Xuân
TTCT - Bài học 1:
Thấy quạ ngồi trên cây cả ngày mà không làm gì, thỏ con hỏi:
- Tôi có thể ngồi cả ngày mà không làm gì như anh không?
- Tất nhiên rồi! Sao lại không nhỉ? - quạ nói.
Vậy là thỏ con ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Bỗng cáo già xuất hiện vồ lấy thỏ và ăn thịt.
Bài học rút ra: Để được ngồi không, bạn phải ngồi ở vị trí rất, rất cao.
Bài học 2:
Hai bồ câu trống và mái tha hạt thóc về đầy tổ, cả hai rất ư hạnh phúc. Gặp mùa khô hanh, hạt thóc ngót lại. Con trống thấy tổ vơi đi liền trách con mái ăn vụng. Con mái cãi lại liền bị con trống mổ chết. Mấy hôm sau mưa xuống, hạt thóc thấm nước và nở lớn. Bồ câu trống ngẩn tò te.
Bài học rút ra: “Thịt” nhân viên một cách hồ đồ không làm bạn trông thông minh hơn.
Minh họa: Minh Phương
Bài học 3:
Gà tây nói với bò tót:
- Tôi muốn nhảy lên ngọn cây kia nhưng không đủ sức.
- Vậy thì rỉa phân tôi đi - bò tót khuyên.
Gà tây mổ phân bò tót ăn và thấy tăng lực, thật sự đủ sức để nhảy lên cành cây thứ nhất. Ngày tiếp theo, sau khi ăn một ít phân bò, gà tây nhảy được đến cành cây thứ hai. Cứ thế đến nửa tháng sau, gà tây đã lên tới ngọn cây. Không lâu sau đó, gà tây bị một bác nông dân bắn rơi.
Bài học rút ra: Sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không thể giữ bạn ở đó mãi.
Bài học 4:
Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được vua sủng ái, đi đâu cũng mang theo, cho mặc quần áo, giao cả kiếm cho giữ. Một hôm, vua ra vườn thượng uyển ngủ. Có con ong bay đến đậu lên đầu vua. Khỉ muốn đuổi ong, lấy kiếm nhắm vào ong mà chém. Đức vua băng hà.
Bài học rút ra: Trao quyền cho những kẻ không có năng lực thì luôn phải cảnh giác.
Bài học 5:
Chim non đang bay về phương nam để tránh rét thì bị đông cứng và rơi xuống một cánh đồng. Bò cái đi ngang bèn phóng uế lên người nó. Trong lúc bị đông cứng vì rét, bãi phân bò lại làm chim non thấy ấm lên và tỉnh lại. Nó cất tiếng hót vì sung sướng thì một chú mèo đi qua nghe thấy. Mèo tìm đến bãi phân bò lôi chim non ra rồi ăn thịt.
Bài học rút ra:
1) Không phải bất cứ ai vấy bẩn lên bạn cũng đều là kẻ thù.
2) Không phải bất cứ ai kéo bạn ra khỏi chốn bẩn thỉu cũng đều là bạn.
3) Khi bạn đang ở sâu trong chốn bẩn thỉu, hãy im lặng.
Bài học 6:
Quạ thấy chó ngậm khúc xương quá ngon, bèn đánh liều lao xuống mổ vào đầu chó. Bị bất ngờ, chó bỏ chạy để lại khúc xương. Quạ ngoặm lấy khúc xương nhưng nặng quá không tha nổi. Chó sau khi hoàn hồn, thấy kẻ tấn công chỉ là con quạ nên quay lại táp một cú, quạ chết tươi.
Bài học rút ra: Đừng chiếm thị trường nếu bạn nhắm không giữ được nó.
Bài học 7:
Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.
Bài học rút ra: Hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp!
T.
Minh họa: Lập Xuân
TTCT - Bài học 1:
Thấy quạ ngồi trên cây cả ngày mà không làm gì, thỏ con hỏi:
- Tôi có thể ngồi cả ngày mà không làm gì như anh không?
- Tất nhiên rồi! Sao lại không nhỉ? - quạ nói.
Vậy là thỏ con ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Bỗng cáo già xuất hiện vồ lấy thỏ và ăn thịt.
Bài học rút ra: Để được ngồi không, bạn phải ngồi ở vị trí rất, rất cao.
Bài học 2:
Hai bồ câu trống và mái tha hạt thóc về đầy tổ, cả hai rất ư hạnh phúc. Gặp mùa khô hanh, hạt thóc ngót lại. Con trống thấy tổ vơi đi liền trách con mái ăn vụng. Con mái cãi lại liền bị con trống mổ chết. Mấy hôm sau mưa xuống, hạt thóc thấm nước và nở lớn. Bồ câu trống ngẩn tò te.
Bài học rút ra: “Thịt” nhân viên một cách hồ đồ không làm bạn trông thông minh hơn.
Minh họa: Minh Phương
Bài học 3:
Gà tây nói với bò tót:
- Tôi muốn nhảy lên ngọn cây kia nhưng không đủ sức.
- Vậy thì rỉa phân tôi đi - bò tót khuyên.
Gà tây mổ phân bò tót ăn và thấy tăng lực, thật sự đủ sức để nhảy lên cành cây thứ nhất. Ngày tiếp theo, sau khi ăn một ít phân bò, gà tây nhảy được đến cành cây thứ hai. Cứ thế đến nửa tháng sau, gà tây đã lên tới ngọn cây. Không lâu sau đó, gà tây bị một bác nông dân bắn rơi.
Bài học rút ra: Sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không thể giữ bạn ở đó mãi.
Bài học 4:
Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được vua sủng ái, đi đâu cũng mang theo, cho mặc quần áo, giao cả kiếm cho giữ. Một hôm, vua ra vườn thượng uyển ngủ. Có con ong bay đến đậu lên đầu vua. Khỉ muốn đuổi ong, lấy kiếm nhắm vào ong mà chém. Đức vua băng hà.
Bài học rút ra: Trao quyền cho những kẻ không có năng lực thì luôn phải cảnh giác.
Bài học 5:
Chim non đang bay về phương nam để tránh rét thì bị đông cứng và rơi xuống một cánh đồng. Bò cái đi ngang bèn phóng uế lên người nó. Trong lúc bị đông cứng vì rét, bãi phân bò lại làm chim non thấy ấm lên và tỉnh lại. Nó cất tiếng hót vì sung sướng thì một chú mèo đi qua nghe thấy. Mèo tìm đến bãi phân bò lôi chim non ra rồi ăn thịt.
Bài học rút ra:
1) Không phải bất cứ ai vấy bẩn lên bạn cũng đều là kẻ thù.
2) Không phải bất cứ ai kéo bạn ra khỏi chốn bẩn thỉu cũng đều là bạn.
3) Khi bạn đang ở sâu trong chốn bẩn thỉu, hãy im lặng.
Bài học 6:
Quạ thấy chó ngậm khúc xương quá ngon, bèn đánh liều lao xuống mổ vào đầu chó. Bị bất ngờ, chó bỏ chạy để lại khúc xương. Quạ ngoặm lấy khúc xương nhưng nặng quá không tha nổi. Chó sau khi hoàn hồn, thấy kẻ tấn công chỉ là con quạ nên quay lại táp một cú, quạ chết tươi.
Bài học rút ra: Đừng chiếm thị trường nếu bạn nhắm không giữ được nó.
Bài học 7:
Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.
Bài học rút ra: Hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp!
T.
Thứ Tư, 22 tháng 10, 2008
Nước Mỹ được lợi từ Đại khủng khoảng?
Bình luận - Phân tích
Ảnh minh họa: Vietimes
Nước Mỹ được lợi từ Đại khủng khoảng?
( Thứ ba, 21/10/2008 04:50 GMT+7)
Theo Nguyên Ân / Vietimes
Một số người trong chúng ta - đặc biệt là những ai dưới tuổi 60, luôn thắc mắc rằng trải qua một sự kiện mang tính thời đại mà họ đọc trong các cuốn sách sẽ như thế nào. Giờ đây, chúng ta đang sống trong một sự kiện lịch sử, nếm trải cuộc hoảng loạn lớn nhất mọi thời đại. Nó có thể được so sánh với các cuộc khủng hoảng lớn nhất những năm 1907, 1929 và chúng ta vẫn chưa thể biết được mọi hậu quả của nó đối với hệ thống tài chính, nền kinh tế và xã hội xét tổng thể.
Chắc chắn rằng cuối cùng các nhà cầm quyền trên thế giới sẽ thành công trong cuộc chiến này. Họ có vô số công cụ tùy ý sử dụng, đặc biệt là họ có thể kết hợp sử dụng chúng một cách hòa hợp nhất. Họ có thể quốc hữu hóa các xí nghiệp, đóng cửa ngân hàng, đình chỉ thương mại và mua lại các khoản vay nợ, cổ phiếu, mua lại các món vay thế chấp. Quan trọng nhất là chính phủ Mỹ có thể in tiền. Tất cả những công cụ này đều có tác động trong dài hạn gây ra rất nhiều vấn đề, tuy nhiên chúng vẫn chưa là gì nếu so với nguy cơ sụy đổ của hệ thống tài chính. Và Washington hình như đã nhận ra họ cần phải làm bất cứ điều gì để có thể trụ đỡ hệ thống đó.
Vẫn còn một câu hỏi lớn đặt ra. Sẽ mất bao lâu để ngăn lại sự đổ vỡ này? Cái giá phải trả là bao nhiêu? Và sẽ mất bao lâu để kế hoạch cứu nguy phát huy tác dụng? Nhưng tại một mức độ nào đó, những cuộc hoảng loạn của thị trường tài chính mấy tuần vừa qua sẽ chấm dứt. Tất nhiên không có nghĩa là thị trường chứng khoán sẽ tăng giá trở lại. Chúng ta đang sống trong thời gian rất khó khăn. Tuy nhiên sự thay đổi sẽ đem đến một triển vọng mới đầy lạc quan.
Giữa những khó khăn và thử thách cam go mà chúng ta sắp phải trải qua, người ta vẫn thấy một chút hi vọng lóe sáng. Cuộc khủng hoảng này đã đột ngột buộc nước Mỹ phải đối mặt với những diễn biến tồi tệ nó đã nảy sinh vài thập niên trước. Nếu chúng ta có thể đá bật những tập quán này, thì tổn hại của ngày hôm nay cuối cùng sẽ trở thành lợi ích về sau.
Từ những năm 1980, người Mỹ đã tiêu dùng nhiều hơn lượng hàng hóa mà họ có thể sản xuất và họ đã bù đắp khoảng thiếu hụt đó bằng vay nợ. Hai thập kỉ với các công cụ tài chính đổi mới và tiền bạc sung túc có nghĩa là ai cũng có thể mượn bao nhiêu tiền họ muốn với bất kì mục đích gì.
Nếu chúng ta muốn có một ngôi nhà lớn hơn, một chiếc TV đẹp hơn và một chiếc xe hơi tốc độ hơn, trong khi thực tế ta không có đủ tiền để trả cho những món đồ đó, cũng không hề gì. Chúng ta chỉ cần một chiếc thẻ tín dụng, cấp một bản thế chấp và có tiền tài trợ cho những mơ tưởng của mình. Khi ham muốn càng lớn thì những món nợ tiêu dùng cũng tăng theo từ 680 triệu đô la năm 1974 đến nay đã là 14 tỉ đô la. Tổng số nợ đã tăng lên gấp đôi chỉ trong 7 năm qua. Một hộ gia đình trung bình có 13 thẻ tín dụng, 40% trong số đó có số dư nợ, tăng từ 6% năm 1970.
Nhưng hành vi tiêu dùng của một người Mỹ trung bình còn tốt hơn hành vi tiêu dùng của chính phủ. Mỗi thành phố, mỗi nước, mỗi nhà nước, đều muốn duy trì hoạt động tăng trưởng của mình và không tăng thuế. Làm sao có thể thực hiện được bài toán phức tạp này? Bằng cách vay nợ, sử dụng thêm nhiều công cụ nợ tinh vi hơn? Thu nhập từ trái phiếu đã tăng trở lại do triển vọng về thu nhập tương lai từ thuế hay may rủi.
”Một xu hướng đang tăng cao là chứng khoán hóa các khoản tài trợ liên bang cho đường xá, nhà ở và các khoản phải chi khác” theo lời của ngài Chris Edwards, học viện Cato nói. Ông chỉ ra ảnh hưởng của kế hoạch này là làm cho chúng trở nên đắt giá hơn, vì chúng còn gánh thêm lãi suất. Vì chúng bảo vệ người đóng thuế nên tất cả cần phải trả giờ đây là lãi suất – ngoài ra chúng còn tạo ra chi phí quá hạn.
Các chính khách địa phương không phải là vấn đề duy nhất. dưới thời Alan Greenspan, cục dự trữ liên bang luôn cố gắng chống đỡ mọi tổn hại. Sự vỡ nợ của Nga? Cắt giảm lãi suất. Lo lắng về sự cố Y2K? giảm lãi suất. thị trường NASDAQ đi xuống? giảm lãi xuất Bất cứ vấn đề nào, giải pháp đều là giữ cho tiền tệ lưu hành và tăng tiết kiệm. Cuối cùng bằng việc đặt thị trường nhà ở vào thế tự nhiên, chiến lược này làm cho vấn đề quá nghiêm trọng để có thể gỡ rối. Cả đất nước đang tham gia vào một vụ gian lận lớn.
Nhà kinh tế Jeffrey Sachs chỉ ra rằng: “Chúng ta muốn rất nhiều thứ từ chính phủ, nhưng chúng ta không muốn trả cho những cái đó”. Vì vậy, chúng ta vay tiền để thoát khỏi vấn đề đó. Năm 1990, nợ quốc gia là 3 nghìn tỉ đô la.( có vẻ cao nhưng hãy đọc tiếp). đến năm 2000, nó đã tăng lên gần như gấp đôi với 5,75 nghìn tỉ đô la. Và hiện nay là 10,2 tỉ nghìn tỉ đô la. Con số này đã lên tới 11 nghìn tỉ đô la vào tháng trước, có nghĩa là chỉ số nợ trong nước của thành phố New York đã lớn vượt mức và cần có kế hoạch thay một hệ thống đo chỉ số mới vào năm sau.
“Tác dụng đòn bẩy” là câu khẩu hiệu lạ lùng của phố Wall đối với món nợ. Nó đang nằm tại vị trí trung tâm của cuộc khủng hoảng. Warren Buffett đã giải thích vấn đề này với phong cách có một không hai của ông trong chương trình “The Charlie Rose Show." Ông nói tác dụng đòn bẩy là con đường duy nhất một gã thông minh có thể đi đến khánh kiệt. bạn làm những việc sáng suốt, thì cuối cùng bạn sẽ rất giàu. Bạn có các quyết định sáng suốt và sử dụng tác dụng đòn bẩy, và bạn có một hành động sai lầm, nó có thể quét sạch bạn vì bất cứ thứ gì nhân với không đều hoàn không. Nhưng nó sẽ tăng lên nếu những người xung quanh bạn thực hiện thành công, bạn thành công.
Nếu có thể có một bài học từ các cơn khủng hoảng thì đó là một quy luật kinh tế giản đơn và lâu đời. Không hề có một bữa trưa miễn phí nào. Nếu bạn muốn điều gì, bạn phải trả giá cho nó. Nợ không phải là một điều xấu. Được sử dụng một cách hợp lý, nó nằm ở vị trí trung tâm của chủ nghĩa tư bản hiện đại. Nhưng trốn tránh hàng núi nợ nần bằng các công cụ tinh vi để che giấu chi phí, là một lời mời hấp dẫn gây ra hành vi vô trách nhiệm.
Đến một mức độ nào đó, việc tính toán ma thuật này phải dùng lại. Tới một mức nào đó, người tiêu dùng phải thôi sử dụng nhà riêng như ngân hàng và chính phủ phải đương đầu với các món nợ của mình. Nước Mỹ và các quốc gia khác đi quá giới hạn đã bị thức tỉnh bởi tiếng gào thét từ địa ngục. Nếu chúng ta có thể đáp lại và thay đổi rõ rệt hành vi của mình thì điều này trên thực tế có thể là một điều may mắn.
Trong ngắn hạn mọi giải pháp đối với cuộc khủng hoảng hiện nay đòi hỏi chính phủ phải tiếp nhận thêm nhiều món nợ và bồn phận lớn hơn. Điều này là cần thiết và chắc chắn xảy ra. Nhưng theo một số nhà kinh tế tiêu biểu biện luận, không có nghĩa là chúng ta nên kích thích nền kinh tế bằng việc cắt giảm thêm thuế. Đó là cách duy nhất làm cho mọi thứ trở nên giả tạo- tương tự như buộc một kẻ say sang năm đi cai rượu nhưng trong lúc chờ đợi lại gọi thêm nhiều whisky hơn. Một tác nhân tốt hơn nhiều là giới thiệu và xúc tiến thực hiện các dự án năng lượng và cơ sở hạn tầng lớn, là các khoản đầu tư chứ không phải tiêu dùng. Điều đó có một tác dụng rất khác biệt đối với vận mệnh tài chính của quốc gia.
Trong trung và dài hạn, chúng ta phải trở lại với những điều thiết yếu. Chằng hạn, các hộ gia đình cần tiết kiệm nhiều hơn. Chính phủ nên khuyến khích tiết kiệm tại mức mà những khoản tiền đó hợp lý hơn. Chính phủ Mỹ có nhiều khuyến khích tiêu dùng (ví dụ tiêu biểu nhất là khấu trừ lãi vay thế chấp), và chiến lược khuyến khích đó đã phát huy tác dụng. Chúng tôi có những ngôi nhà lớn nhất thế giới, ti vi màn hình phẳng nhất thế giới, và nhiều xe hơi nhất thế giới. Nếu chúng ta tính thuế tiêu dùng và khuyến khích tiết kiệm, thì việc đó cũng sẽ phát huy tác dụng. Những quy tắc đối với các khoản nợ dùng thẻ tín dụng nên được xét lại để đảm bảo người ta có thể thấy được rủi ro và chi phí cho những công cụ nợ này. Thay đổi theo hướng này sẽ tốt hơn cho các hộ gia đình cũng như chính phủ.
Phố Wall cũng sẽ cần phải thay đổi. Paul Volcker từ lâu đã cho rằng quá nhiều đổi mới tài chính hiện nay không có ý nghĩa gì. Nó đơn giản chỉ loanh quanh trong những tài nguyên hiện có trong khi đóng góp rất ít lợi nhuận cho nền kinh tế. Hoạt động như thế hiện nay sẽ bị giảm bớt đáng kể.
Boykin Curry, giám đốc điều hành của Eagle Capital nói “đã 20 năm cấu trúc ADN của gần như mọi thể chế tài chính đã thay đổi nghiêm trọng. mỗi lúc người ta đòi hỏi nhiều lực đòn bẩy và nhiều rủi ro hơn, một vài năm sau chứng tỏ họ đúng. Những người này rất bạo gan, họ được xúc tiến và năm giữ quyền kiểm soát nhiều tư bản hơn”. Trong khi đó những người có khả năng lại lưỡng lự, đề phòng lại được chứng minh là sai. Những kiểu thận trọng này càng bị đe dọa, vượt khỏi sự xúc tiến. Hhọ mất quyền nắm giữ vốn. Điều này xảy ra mỗi ngày ở mọi thể chế tài chính lần này qua lần khác, cho đến khi chúng ta kết thúc với một kiểu người đặc trưng để nắm giữ mọi thứ. Năm nay lượng tư bản còn lại cuối cùng được tái phân bổ cẩn thận hơn cho các nhà đầu tư và ban quản trị chín chắn hơn- như Warren Buffetts của thế giới.
Volcker cũng từng phản biện rằng hệ thống tài chính hết sức phức tạp gần như không ổn định như người ta vẫn tưởng và những nỗ lực có ảnh hưởng sâu rộng cần điều chỉnh và làm cho nó trở nên ổn định. Giờ đây những vấn đề này sẽ thu hút nhiều chú ý nhất. Nỗi ám ảnh của phố Wall là chính quyền cộng hòa sẽ can thiệp quá mức. Nhưng xét lại người cố vấn cho Obrama - Buffett, Volcker, cựu thống đốc kho bạc Robert Rubin và Larry Summers có nhiều khả năng sự cố gắng của họ sẽ cho ra đời một hệ thống tài chính được điểu chỉnh hợp lý hơn, sẽ ổn định và vững chắc.
Chính nền công nghiệp tài chính gần như đã chùn bước, và đó cũng không phải là một điều tồi tệ. Nó đã đột ngột tăng lên về quy mô. Tín hiệu hiện tại chỉ ra rằng 30% lượng tiền tệ năm ngoái kiếm được nhờ hệ thống tài chính và người tiêu dùng Mỹ đã tiêu hơn số tiền mà học kiếm được 800 triệu đô la. Do đó, phần lớn các tiến sĩ toán học hàng đầu sẽ bị lôi kéo vào công việc nghiên cứu tài chính không hiệu quả, thay vì những nghiên cứu công nghệ sinh học và kĩ thuật nhiên liệu. Cuộc khủng hoảng sẽ chặn đứng việc phân bổ nhầm các nguồn lực con người và tư bản, đồng thời định hướng lại chúng theo hướng hiệu quả hơn.
Nền kinh tế Mỹ vẫn còn rất năng động và linh hoạt. Cho đến nay dữ kiện đáng ngạc nhiên nhất tiếp tục là tín hiệu phục hồi của nền kinh tế cho dù đã trải qua rất nhiều cú sốc. Nó sẽ không kéo dài đặc biệt là nếu cuộc hoảng loạn còn tồn tại. Nhưng dù thế, điều đó nêu bật một hiện tượng là nền kinh tế Mỹ có hiệu quả thấp và sau một cuộc suy thoái gay go, sẽ có thể hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nhiều người. Sự đi lên của các nền kinh tế thị trường đang phát triển đang tạo ra sức mạng tăng trưởng toàn cầu cũng sẽ không biến mất trong chốc lát.
Nhìn chung, một chu trình mới cũng sẽ có lợi hơn cho nền kinh tế Mỹ. Suốt từ sự sụp đổ của liên bang Xô Viết, nước Mỹ đã vận hành nền kinh tế trong một thế giới không có bất kì cản trở và đè nén nào đối với sức mạnh của nó. Điều này là không có lợi cho các chính sách đối ngoại của nước này. Nó đã làm cho Washington ngạo mạn, lười nhác và khinh suất. Việc lập ra các quyết nghị của nước này cũng tương tự như chiến lược kinh doanh của General Motor những năm 1970 và 1980, một chu trình được thực hiện rộng rãi bởi rất nhiều nhân tố nội tại nhưng không cấp bách và ít ý thức được các áp lực bên ngoài. Chúng ta không cần phải lựa chọn các kế hoạch chiến lược; chúng ta có tất cả các chiến lược đó. Chúng ta có thể mắc sai lầm, có thể làm thế giới nổi giận, có thể cắt đứt các mối quan hệ liên minh, có thể lãng phí tài nguyên, tiến hành chiến tranh một cách kém cỏi - không hề có vấn đề gì. Chúng ta có thừa lý do để mắc quá nhiều lỗi.
Nhưng có một thế giới khác ngoài thế giới đó. Nếu Iraq bao trùm bóng tối lên sự tin cậy về chính trị và vũ trang của nước Mỹ thì cuộc khủng hoảng tài chính này đã làm xói mòn nền kinh tế và sức mạnh tài chính của nước Mỹ. Trong một thời gian ngắn thôi, đã có một triển vọng an toàn đối với đồng đô la và tín phiếu kho bạc, thế nhưng về lâu về dài, các quốc gia gần như sẽ nỗ lực giành thêm độc lập khỏi một siêu cường quốc đang mất thế ổn định. Bấy giờ nước Mỹ sẽ phải vận động để thu hút tư bản cho các trụ cột của nó và xoay sở làm cho ngân sách trở nên tốt hơn.
Chúng ta sẽ phải thuyết phục các nước tham gia vào công cuộc đó. Chúng ta không thể dàn quân trên biên giới nước Nga, lôi kéo Georgia và Ukraine gia nhập NATO, và vẫn mong có sự hợp tác của Nga đối với các chương trình vũ khí hạt nhân của Iran. Chúng ta không thể lên án các khoản đầu tư nước ngoài của Trung Quốc và Ả rập vào Mỹ trong một ngày rồi sau đó hi vọng rằng một ngày kia họ sẽ mua lượng thương phiếu có giá trị 4 triệu đô la. Chúng ta không thể tiếp tục thuyết giáo thế giới về chế độ dân chủ và tư bản chủ nghĩa trong khi đất nước chúng ta lại được xắp xếp lộn xộn không đúng quy cách.
Quan niệm cơ bản của người Mỹ là cạnh tranh là tốt trong kinh doanh, thể thao và cuộc sống. Chững lại và cân bằng là học thuyết cơ giới quyết định của James Madison, phơi bày và chống đối lại sự lạm dụng và thái độ ngạo mạn, áp đặt các quy tắc cho người khác. Quy tắc này sẽ tổn hại cho quốc gia mà đã quen với việc có tất cả các cái đó. Nhưng điều đó sẽ làm cho chúng ta hùng mạnh hơn trong dài hạn. Nếu chúng ta có thể rút ra bài học đúng đắn từ cuộc khủng hoảng này, nước Mỹ sẽ lại tỏa sáng một lần nữa với các quy luật của riêng nó. Và điều đó không thể có hại đối với nước Mỹ.
Ảnh minh họa: Vietimes
Nước Mỹ được lợi từ Đại khủng khoảng?
( Thứ ba, 21/10/2008 04:50 GMT+7)
Theo Nguyên Ân / Vietimes
Một số người trong chúng ta - đặc biệt là những ai dưới tuổi 60, luôn thắc mắc rằng trải qua một sự kiện mang tính thời đại mà họ đọc trong các cuốn sách sẽ như thế nào. Giờ đây, chúng ta đang sống trong một sự kiện lịch sử, nếm trải cuộc hoảng loạn lớn nhất mọi thời đại. Nó có thể được so sánh với các cuộc khủng hoảng lớn nhất những năm 1907, 1929 và chúng ta vẫn chưa thể biết được mọi hậu quả của nó đối với hệ thống tài chính, nền kinh tế và xã hội xét tổng thể.
Chắc chắn rằng cuối cùng các nhà cầm quyền trên thế giới sẽ thành công trong cuộc chiến này. Họ có vô số công cụ tùy ý sử dụng, đặc biệt là họ có thể kết hợp sử dụng chúng một cách hòa hợp nhất. Họ có thể quốc hữu hóa các xí nghiệp, đóng cửa ngân hàng, đình chỉ thương mại và mua lại các khoản vay nợ, cổ phiếu, mua lại các món vay thế chấp. Quan trọng nhất là chính phủ Mỹ có thể in tiền. Tất cả những công cụ này đều có tác động trong dài hạn gây ra rất nhiều vấn đề, tuy nhiên chúng vẫn chưa là gì nếu so với nguy cơ sụy đổ của hệ thống tài chính. Và Washington hình như đã nhận ra họ cần phải làm bất cứ điều gì để có thể trụ đỡ hệ thống đó.
Vẫn còn một câu hỏi lớn đặt ra. Sẽ mất bao lâu để ngăn lại sự đổ vỡ này? Cái giá phải trả là bao nhiêu? Và sẽ mất bao lâu để kế hoạch cứu nguy phát huy tác dụng? Nhưng tại một mức độ nào đó, những cuộc hoảng loạn của thị trường tài chính mấy tuần vừa qua sẽ chấm dứt. Tất nhiên không có nghĩa là thị trường chứng khoán sẽ tăng giá trở lại. Chúng ta đang sống trong thời gian rất khó khăn. Tuy nhiên sự thay đổi sẽ đem đến một triển vọng mới đầy lạc quan.
Giữa những khó khăn và thử thách cam go mà chúng ta sắp phải trải qua, người ta vẫn thấy một chút hi vọng lóe sáng. Cuộc khủng hoảng này đã đột ngột buộc nước Mỹ phải đối mặt với những diễn biến tồi tệ nó đã nảy sinh vài thập niên trước. Nếu chúng ta có thể đá bật những tập quán này, thì tổn hại của ngày hôm nay cuối cùng sẽ trở thành lợi ích về sau.
Từ những năm 1980, người Mỹ đã tiêu dùng nhiều hơn lượng hàng hóa mà họ có thể sản xuất và họ đã bù đắp khoảng thiếu hụt đó bằng vay nợ. Hai thập kỉ với các công cụ tài chính đổi mới và tiền bạc sung túc có nghĩa là ai cũng có thể mượn bao nhiêu tiền họ muốn với bất kì mục đích gì.
Nếu chúng ta muốn có một ngôi nhà lớn hơn, một chiếc TV đẹp hơn và một chiếc xe hơi tốc độ hơn, trong khi thực tế ta không có đủ tiền để trả cho những món đồ đó, cũng không hề gì. Chúng ta chỉ cần một chiếc thẻ tín dụng, cấp một bản thế chấp và có tiền tài trợ cho những mơ tưởng của mình. Khi ham muốn càng lớn thì những món nợ tiêu dùng cũng tăng theo từ 680 triệu đô la năm 1974 đến nay đã là 14 tỉ đô la. Tổng số nợ đã tăng lên gấp đôi chỉ trong 7 năm qua. Một hộ gia đình trung bình có 13 thẻ tín dụng, 40% trong số đó có số dư nợ, tăng từ 6% năm 1970.
Nhưng hành vi tiêu dùng của một người Mỹ trung bình còn tốt hơn hành vi tiêu dùng của chính phủ. Mỗi thành phố, mỗi nước, mỗi nhà nước, đều muốn duy trì hoạt động tăng trưởng của mình và không tăng thuế. Làm sao có thể thực hiện được bài toán phức tạp này? Bằng cách vay nợ, sử dụng thêm nhiều công cụ nợ tinh vi hơn? Thu nhập từ trái phiếu đã tăng trở lại do triển vọng về thu nhập tương lai từ thuế hay may rủi.
”Một xu hướng đang tăng cao là chứng khoán hóa các khoản tài trợ liên bang cho đường xá, nhà ở và các khoản phải chi khác” theo lời của ngài Chris Edwards, học viện Cato nói. Ông chỉ ra ảnh hưởng của kế hoạch này là làm cho chúng trở nên đắt giá hơn, vì chúng còn gánh thêm lãi suất. Vì chúng bảo vệ người đóng thuế nên tất cả cần phải trả giờ đây là lãi suất – ngoài ra chúng còn tạo ra chi phí quá hạn.
Các chính khách địa phương không phải là vấn đề duy nhất. dưới thời Alan Greenspan, cục dự trữ liên bang luôn cố gắng chống đỡ mọi tổn hại. Sự vỡ nợ của Nga? Cắt giảm lãi suất. Lo lắng về sự cố Y2K? giảm lãi suất. thị trường NASDAQ đi xuống? giảm lãi xuất Bất cứ vấn đề nào, giải pháp đều là giữ cho tiền tệ lưu hành và tăng tiết kiệm. Cuối cùng bằng việc đặt thị trường nhà ở vào thế tự nhiên, chiến lược này làm cho vấn đề quá nghiêm trọng để có thể gỡ rối. Cả đất nước đang tham gia vào một vụ gian lận lớn.
Nhà kinh tế Jeffrey Sachs chỉ ra rằng: “Chúng ta muốn rất nhiều thứ từ chính phủ, nhưng chúng ta không muốn trả cho những cái đó”. Vì vậy, chúng ta vay tiền để thoát khỏi vấn đề đó. Năm 1990, nợ quốc gia là 3 nghìn tỉ đô la.( có vẻ cao nhưng hãy đọc tiếp). đến năm 2000, nó đã tăng lên gần như gấp đôi với 5,75 nghìn tỉ đô la. Và hiện nay là 10,2 tỉ nghìn tỉ đô la. Con số này đã lên tới 11 nghìn tỉ đô la vào tháng trước, có nghĩa là chỉ số nợ trong nước của thành phố New York đã lớn vượt mức và cần có kế hoạch thay một hệ thống đo chỉ số mới vào năm sau.
“Tác dụng đòn bẩy” là câu khẩu hiệu lạ lùng của phố Wall đối với món nợ. Nó đang nằm tại vị trí trung tâm của cuộc khủng hoảng. Warren Buffett đã giải thích vấn đề này với phong cách có một không hai của ông trong chương trình “The Charlie Rose Show." Ông nói tác dụng đòn bẩy là con đường duy nhất một gã thông minh có thể đi đến khánh kiệt. bạn làm những việc sáng suốt, thì cuối cùng bạn sẽ rất giàu. Bạn có các quyết định sáng suốt và sử dụng tác dụng đòn bẩy, và bạn có một hành động sai lầm, nó có thể quét sạch bạn vì bất cứ thứ gì nhân với không đều hoàn không. Nhưng nó sẽ tăng lên nếu những người xung quanh bạn thực hiện thành công, bạn thành công.
Nếu có thể có một bài học từ các cơn khủng hoảng thì đó là một quy luật kinh tế giản đơn và lâu đời. Không hề có một bữa trưa miễn phí nào. Nếu bạn muốn điều gì, bạn phải trả giá cho nó. Nợ không phải là một điều xấu. Được sử dụng một cách hợp lý, nó nằm ở vị trí trung tâm của chủ nghĩa tư bản hiện đại. Nhưng trốn tránh hàng núi nợ nần bằng các công cụ tinh vi để che giấu chi phí, là một lời mời hấp dẫn gây ra hành vi vô trách nhiệm.
Đến một mức độ nào đó, việc tính toán ma thuật này phải dùng lại. Tới một mức nào đó, người tiêu dùng phải thôi sử dụng nhà riêng như ngân hàng và chính phủ phải đương đầu với các món nợ của mình. Nước Mỹ và các quốc gia khác đi quá giới hạn đã bị thức tỉnh bởi tiếng gào thét từ địa ngục. Nếu chúng ta có thể đáp lại và thay đổi rõ rệt hành vi của mình thì điều này trên thực tế có thể là một điều may mắn.
Trong ngắn hạn mọi giải pháp đối với cuộc khủng hoảng hiện nay đòi hỏi chính phủ phải tiếp nhận thêm nhiều món nợ và bồn phận lớn hơn. Điều này là cần thiết và chắc chắn xảy ra. Nhưng theo một số nhà kinh tế tiêu biểu biện luận, không có nghĩa là chúng ta nên kích thích nền kinh tế bằng việc cắt giảm thêm thuế. Đó là cách duy nhất làm cho mọi thứ trở nên giả tạo- tương tự như buộc một kẻ say sang năm đi cai rượu nhưng trong lúc chờ đợi lại gọi thêm nhiều whisky hơn. Một tác nhân tốt hơn nhiều là giới thiệu và xúc tiến thực hiện các dự án năng lượng và cơ sở hạn tầng lớn, là các khoản đầu tư chứ không phải tiêu dùng. Điều đó có một tác dụng rất khác biệt đối với vận mệnh tài chính của quốc gia.
Trong trung và dài hạn, chúng ta phải trở lại với những điều thiết yếu. Chằng hạn, các hộ gia đình cần tiết kiệm nhiều hơn. Chính phủ nên khuyến khích tiết kiệm tại mức mà những khoản tiền đó hợp lý hơn. Chính phủ Mỹ có nhiều khuyến khích tiêu dùng (ví dụ tiêu biểu nhất là khấu trừ lãi vay thế chấp), và chiến lược khuyến khích đó đã phát huy tác dụng. Chúng tôi có những ngôi nhà lớn nhất thế giới, ti vi màn hình phẳng nhất thế giới, và nhiều xe hơi nhất thế giới. Nếu chúng ta tính thuế tiêu dùng và khuyến khích tiết kiệm, thì việc đó cũng sẽ phát huy tác dụng. Những quy tắc đối với các khoản nợ dùng thẻ tín dụng nên được xét lại để đảm bảo người ta có thể thấy được rủi ro và chi phí cho những công cụ nợ này. Thay đổi theo hướng này sẽ tốt hơn cho các hộ gia đình cũng như chính phủ.
Phố Wall cũng sẽ cần phải thay đổi. Paul Volcker từ lâu đã cho rằng quá nhiều đổi mới tài chính hiện nay không có ý nghĩa gì. Nó đơn giản chỉ loanh quanh trong những tài nguyên hiện có trong khi đóng góp rất ít lợi nhuận cho nền kinh tế. Hoạt động như thế hiện nay sẽ bị giảm bớt đáng kể.
Boykin Curry, giám đốc điều hành của Eagle Capital nói “đã 20 năm cấu trúc ADN của gần như mọi thể chế tài chính đã thay đổi nghiêm trọng. mỗi lúc người ta đòi hỏi nhiều lực đòn bẩy và nhiều rủi ro hơn, một vài năm sau chứng tỏ họ đúng. Những người này rất bạo gan, họ được xúc tiến và năm giữ quyền kiểm soát nhiều tư bản hơn”. Trong khi đó những người có khả năng lại lưỡng lự, đề phòng lại được chứng minh là sai. Những kiểu thận trọng này càng bị đe dọa, vượt khỏi sự xúc tiến. Hhọ mất quyền nắm giữ vốn. Điều này xảy ra mỗi ngày ở mọi thể chế tài chính lần này qua lần khác, cho đến khi chúng ta kết thúc với một kiểu người đặc trưng để nắm giữ mọi thứ. Năm nay lượng tư bản còn lại cuối cùng được tái phân bổ cẩn thận hơn cho các nhà đầu tư và ban quản trị chín chắn hơn- như Warren Buffetts của thế giới.
Volcker cũng từng phản biện rằng hệ thống tài chính hết sức phức tạp gần như không ổn định như người ta vẫn tưởng và những nỗ lực có ảnh hưởng sâu rộng cần điều chỉnh và làm cho nó trở nên ổn định. Giờ đây những vấn đề này sẽ thu hút nhiều chú ý nhất. Nỗi ám ảnh của phố Wall là chính quyền cộng hòa sẽ can thiệp quá mức. Nhưng xét lại người cố vấn cho Obrama - Buffett, Volcker, cựu thống đốc kho bạc Robert Rubin và Larry Summers có nhiều khả năng sự cố gắng của họ sẽ cho ra đời một hệ thống tài chính được điểu chỉnh hợp lý hơn, sẽ ổn định và vững chắc.
Chính nền công nghiệp tài chính gần như đã chùn bước, và đó cũng không phải là một điều tồi tệ. Nó đã đột ngột tăng lên về quy mô. Tín hiệu hiện tại chỉ ra rằng 30% lượng tiền tệ năm ngoái kiếm được nhờ hệ thống tài chính và người tiêu dùng Mỹ đã tiêu hơn số tiền mà học kiếm được 800 triệu đô la. Do đó, phần lớn các tiến sĩ toán học hàng đầu sẽ bị lôi kéo vào công việc nghiên cứu tài chính không hiệu quả, thay vì những nghiên cứu công nghệ sinh học và kĩ thuật nhiên liệu. Cuộc khủng hoảng sẽ chặn đứng việc phân bổ nhầm các nguồn lực con người và tư bản, đồng thời định hướng lại chúng theo hướng hiệu quả hơn.
Nền kinh tế Mỹ vẫn còn rất năng động và linh hoạt. Cho đến nay dữ kiện đáng ngạc nhiên nhất tiếp tục là tín hiệu phục hồi của nền kinh tế cho dù đã trải qua rất nhiều cú sốc. Nó sẽ không kéo dài đặc biệt là nếu cuộc hoảng loạn còn tồn tại. Nhưng dù thế, điều đó nêu bật một hiện tượng là nền kinh tế Mỹ có hiệu quả thấp và sau một cuộc suy thoái gay go, sẽ có thể hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nhiều người. Sự đi lên của các nền kinh tế thị trường đang phát triển đang tạo ra sức mạng tăng trưởng toàn cầu cũng sẽ không biến mất trong chốc lát.
Nhìn chung, một chu trình mới cũng sẽ có lợi hơn cho nền kinh tế Mỹ. Suốt từ sự sụp đổ của liên bang Xô Viết, nước Mỹ đã vận hành nền kinh tế trong một thế giới không có bất kì cản trở và đè nén nào đối với sức mạnh của nó. Điều này là không có lợi cho các chính sách đối ngoại của nước này. Nó đã làm cho Washington ngạo mạn, lười nhác và khinh suất. Việc lập ra các quyết nghị của nước này cũng tương tự như chiến lược kinh doanh của General Motor những năm 1970 và 1980, một chu trình được thực hiện rộng rãi bởi rất nhiều nhân tố nội tại nhưng không cấp bách và ít ý thức được các áp lực bên ngoài. Chúng ta không cần phải lựa chọn các kế hoạch chiến lược; chúng ta có tất cả các chiến lược đó. Chúng ta có thể mắc sai lầm, có thể làm thế giới nổi giận, có thể cắt đứt các mối quan hệ liên minh, có thể lãng phí tài nguyên, tiến hành chiến tranh một cách kém cỏi - không hề có vấn đề gì. Chúng ta có thừa lý do để mắc quá nhiều lỗi.
Nhưng có một thế giới khác ngoài thế giới đó. Nếu Iraq bao trùm bóng tối lên sự tin cậy về chính trị và vũ trang của nước Mỹ thì cuộc khủng hoảng tài chính này đã làm xói mòn nền kinh tế và sức mạnh tài chính của nước Mỹ. Trong một thời gian ngắn thôi, đã có một triển vọng an toàn đối với đồng đô la và tín phiếu kho bạc, thế nhưng về lâu về dài, các quốc gia gần như sẽ nỗ lực giành thêm độc lập khỏi một siêu cường quốc đang mất thế ổn định. Bấy giờ nước Mỹ sẽ phải vận động để thu hút tư bản cho các trụ cột của nó và xoay sở làm cho ngân sách trở nên tốt hơn.
Chúng ta sẽ phải thuyết phục các nước tham gia vào công cuộc đó. Chúng ta không thể dàn quân trên biên giới nước Nga, lôi kéo Georgia và Ukraine gia nhập NATO, và vẫn mong có sự hợp tác của Nga đối với các chương trình vũ khí hạt nhân của Iran. Chúng ta không thể lên án các khoản đầu tư nước ngoài của Trung Quốc và Ả rập vào Mỹ trong một ngày rồi sau đó hi vọng rằng một ngày kia họ sẽ mua lượng thương phiếu có giá trị 4 triệu đô la. Chúng ta không thể tiếp tục thuyết giáo thế giới về chế độ dân chủ và tư bản chủ nghĩa trong khi đất nước chúng ta lại được xắp xếp lộn xộn không đúng quy cách.
Quan niệm cơ bản của người Mỹ là cạnh tranh là tốt trong kinh doanh, thể thao và cuộc sống. Chững lại và cân bằng là học thuyết cơ giới quyết định của James Madison, phơi bày và chống đối lại sự lạm dụng và thái độ ngạo mạn, áp đặt các quy tắc cho người khác. Quy tắc này sẽ tổn hại cho quốc gia mà đã quen với việc có tất cả các cái đó. Nhưng điều đó sẽ làm cho chúng ta hùng mạnh hơn trong dài hạn. Nếu chúng ta có thể rút ra bài học đúng đắn từ cuộc khủng hoảng này, nước Mỹ sẽ lại tỏa sáng một lần nữa với các quy luật của riêng nó. Và điều đó không thể có hại đối với nước Mỹ.
Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008
Coi trọng hơn nữa đạo đức người lãnh đạo trong thời đại mới
Coi trọng hơn nữa đạo đức người lãnh đạo trong thời đại mới
Cá tính - yếu tố làm tăng sức hấp dẫn cho lãnh đạo. Ảnh: Corbis
Suốt một thời gian dài, quan niệm về đạo đức lãnh đạo chỉ gói gọn trong việc “tu thân, tề gia, trị quốc” - chung chung đại khái của tư tưởng Nho gia, sống và làm việc theo gương chủ tịch Mao Trạch Đông. Tất nhiên, không thể phủ nhận những giá trị đạo đức đó nhưng chưa bao giờ chính phủ Trung Quốc lai ý thức rõ ràng nhu cầu thực tế của phát triển đạo đức Cách mạng phù hợp với thời đại mới như hiện nay.
Đạo đức không dừng lại ở việc quán triệt tư tưởng của Đảng, “học tập theo gương những nhà cách mạng tiền bối” suông mà quan trọng hơn là cống hiến bằng những hành động thiết thực. Đạo đức của nhà lãnh đạo không đơn thuần là nhận thức tư tưởng mà đã trở thành đạo đức hành động.
Tư tưởng sống trong sạch nhưng thoát tục của Nho gia đã lỗi thời, giờ đã đến lúc phát huy tư tưởng nhập thế của Nho gia, nhưng trên những bình diện mới. Chính phủ khuyến khích “người tài” - “người quân tử” cống hiến nhiều hơn bằng việc lắng nghe, tạo điều kiện cho họ thực hiện những ý tưởng cải cách của mình.
Những hệ thống mục tiêu, chương trình hành động đã được hoạch định rõ ràng và tiêu chí đầu tiên để đánh giá đạo đức cũng như quá trình phấn đấu của một người lãnh đạo là việc anh ta có hoàn thành kế hoạch hay không.
Coi trọng hiệu quả, đề cao nỗ lực cống hiến cá nhân thể hiện một bước biến đổi mới trong tư tưởng chỉ đạo, phải biến những quan niệm đạo đức chung chung về lãnh đạo của những năm 70 thành một tiêu chuẩn toàn diện: “Nền tảng tư tưởng vững, tinh thần phấn đấu tốt, chủ động sáng tạo, nhiệt tình cống hiến” (Khẩu hiệu xây dựng lãnh đạo trẻ Trung Quốc).
Bước đầu quan tâm và chấp nhận cá tính các nhà lãnh đạo
* Đừng từ bỏ cá tính lãnh đạo!
Nói một cách khác, đây là việc giao quyền nhiều hơn cho các nhà lãnh đạo. Song song với việc giám sát chặt chẽ những hành vị tiêu cực qua quần chúng - đội ngũ những người chống tiêu cực nhiệt tình và công tâm nhất - thì một trong những cải cách quan trọng là chính phủ đã giao toàn quyền cho những người trẻ tuổi.
Không câu nệ vào phương thức lãnh đạo hay thói quen làm việc, nhiều nhiệm vụ quan trọng đã được giao trọn cho một người vừa tiện quản lí, vừa là cơ hội mỗi người phát huy sở trường của mình.
Dự án cải tạo dòng Hoài Hà - dòng sông mẹ - cũng là một ví dụ điển hình của việc giao trọn việc cho người trẻ. Đây là công trình cải tạo một trong ba dòng sông lớn nhất của Trung Quốc, đi qua những khu công nghiệp mới và đang bị ô nhiễm nghiêm trọng. Đoàn thanh niên là đơn vị nhận nhiệm vụ quản lí đã giao đầu việc cho đoàn thanh niên các tỉnh và khu tự trị với toàn quyền hạch toán, xin tài trợ, thuê nhân công. Không có sự tham gia trực tiếp quản lí của các cơ quan chuyên trách nhưng kết quả đã vượt qua sự mong đợi: các khúc sông của từng thành phố đã được cải thiện, dòng Hoài Hà tươi xanh trở lại là một minh chứng cho tính hiệu quả của những cán bộ trẻ.
Điêu Cận Bình, Bí thư tỉnh Chiết Giang, đã nhấn mạnh: “Sức hấp dẫn của một nhà lãnh đạo chính là cá tính của anh ta. Có thu hút được quần chúng hay không chính là sự thể hiện qua hiệu quả công việc, qua năng lực xử lí tình huống của người đó”.
Chính phủ Trung Quốc đã khá cởi mở khi cho phép lãnh đạo địa phương tự định lịch họp và phương thức họp, nên hiện nay không có gì là ngạc nhiên nếu như ở cả những địa phương xa xôi, các lãnh đạo họp nhau... trên mạng.
Nhiều nhà lãnh đạo cũng không ngần ngại bộc lộ những thú vui cá nhân của mình, miễn là nó không ảnh hưởng đến công việc chung. Chủ tịch một huyện ở Giang Tây là người sưu tập kết (một loại đồ trang trí kết từ sợi) có hạng, ông phô diễn sở thích của mình ngay ở phòng khách bằng một bộ sưu tập phong phú các loại kết khắp vùng miền Trung Quốc khiến khách đến đều vô cùng thán phục. Cũng nhờ thế mà ông đã giới thiệu được rất nhiều mối quan hệ làm ăn cho các xưởng sản xuất đồ mỹ nghệ trong tỉnh và quảng bá nét đẹp văn hóa với nhiều người.
Giáo sư Vương Ngọc Minh, thuộc Học viện Hành chính Quốc gia cho rằng: “Một số lãnh đạo trẻ là sản phẩm tiên tiến của một xã hội năng động. Cuộc sống phát triển ngày càng phong phú, cá tính cá nhân cũng ngày càng đa dạng và sinh động. Quan chức là một thành phần cấu thành quan trọng của tập thể, nhưng họ cũng cần có những phần không gian riêng của mình. Xã hội càng ngày càng phát triển các kêng giao tiếp, con đường để những nhà lãnh đạo tiếp xúc với người dân sẽ càng nhiếu và đó cũng là cách thông tin dễ dàng được chấp nhận!”
Thời thế tạo anh hùng
Thế kỉ 20 với biết bao sự kiện đánh dấu vai trò tiên phong đi đầu của tầng lớp trí thức. Chính họ, bằng những tri thức được hấp thụ không chỉ trong nền giáo dục xã hội chủ nghĩa mà còn ở nền giáo dục tư bản Âu Mĩ, đã trang bị cho bản thân một tầm nhìn toàn diện và sâu sắc, giúp họ có những kiến giải sâu rộng về thực tế để tìm ra những chính sách phù hợp với điều kiện khách quan.
Đã đi qua những giai đoạn u tối, tàn dư đau đớn của cuộc Cách mạng Văn hóa, nhưng đến nay những sự kiện ấy vẫn còn nhắc nhở Trung Quốc thêm ý thức được những thiệt thòi khi nhìn nhận lệch lạc hay không coi trọng đúng mức vai trò của trí thức.
Triết lí “Mèo trắng mèo đen không quan trọng, miễn là bắt được chuột” của Đặng Tiểu Bình đã được mở rộng ra trên nhiều lĩnh vực. Khi đó, tính hiệu quả được đề cao hơn những yếu tố đi kèm như. Chuyện xuất thân, nền tảng tư tưởng, kinh nghiệm tham gia hoạt động ở thành phần kinh tế khác nhau đã không còn quan trọng nữa. Hiện nay, chính phủ Trung Quốc đặt yếu tố phẩm chất năng lực lên hàng đầu và tạo điều kiện để phát huy thế mạnh của đội ngũ trí thức. Chưa bao giờ trí thức Trung Quốc lại có nhiều cơ hội và được coi trọng như hiện nay. Bằng chứng của thay đổi này là lượng trí thức quay về nước làm việc ngày càng tăng lên.
Rõ ràng là cải cách không phải chỉ là trẻ hóa hay điều động cán bộ từ Đông sang Tây, cải cách lãnh đạo còn thể hiện ở chính sách trí thức hóa và tính tích cực trong thực hiện kế hoạch.
Đẩy mạnh tuyên truyền giáo dục về xây dựng chế độ XHCN
Một mặt thừa nhận những giá trị tốt đẹp, tích cực của nền giáo dục hội nhập, những nhà lãnh đạo trẻ của Trung Quốc đang được giáo dục phải ý thức được tính phức tạp của nền giáo dục phương Tây. Đặc biệt đối với đội ngũ trí thức Hoa kiều hay lưu học sinh lâu năm, việc giáo dục tư tưởng càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.
“Để cho một thế hệ đã cách xa với Tổ quốc trong suốt một thời gian dài hiểu rõ bản chất chế độ của chúng ta thật sự không dễ dàng. Khuyến khích họ tự tìm hiểu qua những thực tế sinh động và cởi mở là việc cần phải làm ngay!”- nhà xã hội học Vương Liễu Á nhận xét.
Thực tế sinh động và cởi mở ấy được truyền qua một hệ thống truyền thông rộng khắp: hàng loạt những trang web riêng của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ra đời, kèm theo đó, tất cả những trang tin tức đều có những chuyên đề riêng về hệ thống chính trị và tư tưởng của Đảng, những nhân sĩ ngoài Đảng cũng có quyền tham gia các diễn đàn.
Hiện nay ở Trung Quốc vẫn có một số nhà văn thuộc dòng văn tuyên truyền Cách mạng khá chuyên nghiệp. Những cây bút này vừa là công chức nhà nước, vừa hoạt động văn học. Những tác phẩm văn học, báo chí hay những tác phẩm nghệ thuật khác sẽ lấy cảm hứng từ những công việc thường ngày của họ. Những nhà văn kiểu này đương nhiên được nhà nước khuyến khích trên nhiều phương diện.
Nhà nước Trung Quốc cũng đang cân đối việc ban hành quy định mới về việc kết nạp đảng viên cộng sản trong những tổ chức lưu học sinh hay hải ngoại, trong đó sẽ giảm bớt việc xét duyệt các điều kiện đầu vào để kết nạp Đảng nhưng lại tăng thời gian thử thách lên 2 năm.
Quan chức xuất hiện trên phương tiện thông tin đại chúng nhiều hơn
Các quan chức không còn chỉ ngồi trong phòng làm việc và kí kết giấy tờ. Họ được huấn luyện để xuất hiện thường xuyên hơn trên các phương tiện thông tin đại chúng: trả lời phỏng vấn, chủ động tổ chức họp báo, trả lời chất vấn trên mạng, tham gia công tác quảng bá hình ảnh địa phương.
Không còn là những nhân vật bí hiểm khó nắm bắt, tại chức hàng chục năm mà chẳng ai biết mặt, bây giờ quan chức ngày càng được biết đến nhiều hơn trong lĩnh vực ngành và địa phương của mình.
“Ấn tượng của người dân về quan chức hiện nay là họ phong độ hơn, nói năng hùng biện, thực tế và thẳng thắn hơn. Họ bắt đầu ý thức được việc đã nói là phải làm, nhưng cũng có trường hợp họ xuất hiện quá nhiều trên ti vi gây nên sự phản cảm với người dân. Bởi một số người Trung Quốc mang đậm ảnh hưởng văn hóa phương Đông vẫn chưa quen với những hoạt động kiểu đánh bóng như vậy”.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng cần phải thừa nhận và khuyến khích việc những nhà lãnh đạo thích đối thoại với dân nhiều hơn. Đó cũng là một phương thức tiên tiến nhằm rút ngắn khoảng cách giữa các lãnh đạo và quần chúng trong thời buổi mỗi giây phút trôi qua đáng giá chừng nào!
Những phát ngôn đáng chú ý của các nhà lãnh đạo thế hệ mới:
“Để cho người dân có thể đưa ra ý kiến của mình qua nhiều con đường, thậm chí phê phán chính phủ hay các quan chức, là một việc nên làm. Mặt khác, chính phủ cũng càng cần phải tôn trọng những ý kiến đó và khơi gợi người dân đưa ra những giải pháp, những điều họ ấp ủ ngay khi nhìn thấy những điều bất cập” – Vương Trường Giang, Vụ phó Vụ Báo chí, Bộ Ngoại giao Trung Quốc.
“Một số ban ngành và cán bộ của chúng ta, chỉ quen có trách nhiệm với cấp trên, không có thói quen giải thích cho cấp dưới và người dân. Thực ra không có vấn đề nào là không thể bàn bạc cùng nhân dân, người dân ngày càng có tài, càng cấp tiến là nhân tố quan trọng nhất của sự phát triển!”- Thị trưởng Thâm Quyến Từ Tông Hoành.
“Một số chính sách của chúng ta đã kìm hãm việc phát huy hơn nữa tính sáng tạo của thế hệ trẻ. Cần thừa nhận rằng có nhiều lĩnh vực người trẻ làm tốt chúng ta nhiều, vậy thì cứ để họ làm, và nâng cao trách nhiệm của họ hơn nữa! Ừ thì nói hùng hồn mấy cũng có lúc nói nhầm, nhầm thì sửa ngay. Không ai muốn sai sót nhưng cũng chẳng ai là thánh thấn, hãy để người trẻ tự sửa mình nhiều hơn” - Lí Nguyên Triều, Bí thư tỉnh ủy Giang Tô.
“Người cán bộ cần có thái độ tích cực hơn trong việc tiếp thu phê bình. Nếu phê bình là đúng thì phải kiên quyết sửa, nếu phê bình chưa đúng cũng cần phải tìm hiểu cân nhắc. Hãy làm thế nào để người dân luôn muốn nói thật và được nói thật!” Du Chính Thanh, Ủy viên Bộ chính trị Ban chấp hành TƯ Đảng, Bí thư tỉnh ủy Hồ Bắc.
“Nền giáo dục nói riêng và quốc gia nói chung, đến giờ ngần ngại nhất, nếu như đào tạo ra người tài rồi để đấy. Người tài nước ta giờ không thiếu, quan trọng là hãy để cho họ có dịp khoe tài” - Thị trưởng Trùng Khánh Vương Hồng Cử.
Mỹ Trang
(Tổng hợp)
Cá tính - yếu tố làm tăng sức hấp dẫn cho lãnh đạo. Ảnh: Corbis
Suốt một thời gian dài, quan niệm về đạo đức lãnh đạo chỉ gói gọn trong việc “tu thân, tề gia, trị quốc” - chung chung đại khái của tư tưởng Nho gia, sống và làm việc theo gương chủ tịch Mao Trạch Đông. Tất nhiên, không thể phủ nhận những giá trị đạo đức đó nhưng chưa bao giờ chính phủ Trung Quốc lai ý thức rõ ràng nhu cầu thực tế của phát triển đạo đức Cách mạng phù hợp với thời đại mới như hiện nay.
Đạo đức không dừng lại ở việc quán triệt tư tưởng của Đảng, “học tập theo gương những nhà cách mạng tiền bối” suông mà quan trọng hơn là cống hiến bằng những hành động thiết thực. Đạo đức của nhà lãnh đạo không đơn thuần là nhận thức tư tưởng mà đã trở thành đạo đức hành động.
Tư tưởng sống trong sạch nhưng thoát tục của Nho gia đã lỗi thời, giờ đã đến lúc phát huy tư tưởng nhập thế của Nho gia, nhưng trên những bình diện mới. Chính phủ khuyến khích “người tài” - “người quân tử” cống hiến nhiều hơn bằng việc lắng nghe, tạo điều kiện cho họ thực hiện những ý tưởng cải cách của mình.
Những hệ thống mục tiêu, chương trình hành động đã được hoạch định rõ ràng và tiêu chí đầu tiên để đánh giá đạo đức cũng như quá trình phấn đấu của một người lãnh đạo là việc anh ta có hoàn thành kế hoạch hay không.
Coi trọng hiệu quả, đề cao nỗ lực cống hiến cá nhân thể hiện một bước biến đổi mới trong tư tưởng chỉ đạo, phải biến những quan niệm đạo đức chung chung về lãnh đạo của những năm 70 thành một tiêu chuẩn toàn diện: “Nền tảng tư tưởng vững, tinh thần phấn đấu tốt, chủ động sáng tạo, nhiệt tình cống hiến” (Khẩu hiệu xây dựng lãnh đạo trẻ Trung Quốc).
Bước đầu quan tâm và chấp nhận cá tính các nhà lãnh đạo
* Đừng từ bỏ cá tính lãnh đạo!
Nói một cách khác, đây là việc giao quyền nhiều hơn cho các nhà lãnh đạo. Song song với việc giám sát chặt chẽ những hành vị tiêu cực qua quần chúng - đội ngũ những người chống tiêu cực nhiệt tình và công tâm nhất - thì một trong những cải cách quan trọng là chính phủ đã giao toàn quyền cho những người trẻ tuổi.
Không câu nệ vào phương thức lãnh đạo hay thói quen làm việc, nhiều nhiệm vụ quan trọng đã được giao trọn cho một người vừa tiện quản lí, vừa là cơ hội mỗi người phát huy sở trường của mình.
Dự án cải tạo dòng Hoài Hà - dòng sông mẹ - cũng là một ví dụ điển hình của việc giao trọn việc cho người trẻ. Đây là công trình cải tạo một trong ba dòng sông lớn nhất của Trung Quốc, đi qua những khu công nghiệp mới và đang bị ô nhiễm nghiêm trọng. Đoàn thanh niên là đơn vị nhận nhiệm vụ quản lí đã giao đầu việc cho đoàn thanh niên các tỉnh và khu tự trị với toàn quyền hạch toán, xin tài trợ, thuê nhân công. Không có sự tham gia trực tiếp quản lí của các cơ quan chuyên trách nhưng kết quả đã vượt qua sự mong đợi: các khúc sông của từng thành phố đã được cải thiện, dòng Hoài Hà tươi xanh trở lại là một minh chứng cho tính hiệu quả của những cán bộ trẻ.
Điêu Cận Bình, Bí thư tỉnh Chiết Giang, đã nhấn mạnh: “Sức hấp dẫn của một nhà lãnh đạo chính là cá tính của anh ta. Có thu hút được quần chúng hay không chính là sự thể hiện qua hiệu quả công việc, qua năng lực xử lí tình huống của người đó”.
Chính phủ Trung Quốc đã khá cởi mở khi cho phép lãnh đạo địa phương tự định lịch họp và phương thức họp, nên hiện nay không có gì là ngạc nhiên nếu như ở cả những địa phương xa xôi, các lãnh đạo họp nhau... trên mạng.
Nhiều nhà lãnh đạo cũng không ngần ngại bộc lộ những thú vui cá nhân của mình, miễn là nó không ảnh hưởng đến công việc chung. Chủ tịch một huyện ở Giang Tây là người sưu tập kết (một loại đồ trang trí kết từ sợi) có hạng, ông phô diễn sở thích của mình ngay ở phòng khách bằng một bộ sưu tập phong phú các loại kết khắp vùng miền Trung Quốc khiến khách đến đều vô cùng thán phục. Cũng nhờ thế mà ông đã giới thiệu được rất nhiều mối quan hệ làm ăn cho các xưởng sản xuất đồ mỹ nghệ trong tỉnh và quảng bá nét đẹp văn hóa với nhiều người.
Giáo sư Vương Ngọc Minh, thuộc Học viện Hành chính Quốc gia cho rằng: “Một số lãnh đạo trẻ là sản phẩm tiên tiến của một xã hội năng động. Cuộc sống phát triển ngày càng phong phú, cá tính cá nhân cũng ngày càng đa dạng và sinh động. Quan chức là một thành phần cấu thành quan trọng của tập thể, nhưng họ cũng cần có những phần không gian riêng của mình. Xã hội càng ngày càng phát triển các kêng giao tiếp, con đường để những nhà lãnh đạo tiếp xúc với người dân sẽ càng nhiếu và đó cũng là cách thông tin dễ dàng được chấp nhận!”
Thời thế tạo anh hùng
Thế kỉ 20 với biết bao sự kiện đánh dấu vai trò tiên phong đi đầu của tầng lớp trí thức. Chính họ, bằng những tri thức được hấp thụ không chỉ trong nền giáo dục xã hội chủ nghĩa mà còn ở nền giáo dục tư bản Âu Mĩ, đã trang bị cho bản thân một tầm nhìn toàn diện và sâu sắc, giúp họ có những kiến giải sâu rộng về thực tế để tìm ra những chính sách phù hợp với điều kiện khách quan.
Đã đi qua những giai đoạn u tối, tàn dư đau đớn của cuộc Cách mạng Văn hóa, nhưng đến nay những sự kiện ấy vẫn còn nhắc nhở Trung Quốc thêm ý thức được những thiệt thòi khi nhìn nhận lệch lạc hay không coi trọng đúng mức vai trò của trí thức.
Triết lí “Mèo trắng mèo đen không quan trọng, miễn là bắt được chuột” của Đặng Tiểu Bình đã được mở rộng ra trên nhiều lĩnh vực. Khi đó, tính hiệu quả được đề cao hơn những yếu tố đi kèm như. Chuyện xuất thân, nền tảng tư tưởng, kinh nghiệm tham gia hoạt động ở thành phần kinh tế khác nhau đã không còn quan trọng nữa. Hiện nay, chính phủ Trung Quốc đặt yếu tố phẩm chất năng lực lên hàng đầu và tạo điều kiện để phát huy thế mạnh của đội ngũ trí thức. Chưa bao giờ trí thức Trung Quốc lại có nhiều cơ hội và được coi trọng như hiện nay. Bằng chứng của thay đổi này là lượng trí thức quay về nước làm việc ngày càng tăng lên.
Rõ ràng là cải cách không phải chỉ là trẻ hóa hay điều động cán bộ từ Đông sang Tây, cải cách lãnh đạo còn thể hiện ở chính sách trí thức hóa và tính tích cực trong thực hiện kế hoạch.
Đẩy mạnh tuyên truyền giáo dục về xây dựng chế độ XHCN
Một mặt thừa nhận những giá trị tốt đẹp, tích cực của nền giáo dục hội nhập, những nhà lãnh đạo trẻ của Trung Quốc đang được giáo dục phải ý thức được tính phức tạp của nền giáo dục phương Tây. Đặc biệt đối với đội ngũ trí thức Hoa kiều hay lưu học sinh lâu năm, việc giáo dục tư tưởng càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.
“Để cho một thế hệ đã cách xa với Tổ quốc trong suốt một thời gian dài hiểu rõ bản chất chế độ của chúng ta thật sự không dễ dàng. Khuyến khích họ tự tìm hiểu qua những thực tế sinh động và cởi mở là việc cần phải làm ngay!”- nhà xã hội học Vương Liễu Á nhận xét.
Thực tế sinh động và cởi mở ấy được truyền qua một hệ thống truyền thông rộng khắp: hàng loạt những trang web riêng của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ra đời, kèm theo đó, tất cả những trang tin tức đều có những chuyên đề riêng về hệ thống chính trị và tư tưởng của Đảng, những nhân sĩ ngoài Đảng cũng có quyền tham gia các diễn đàn.
Hiện nay ở Trung Quốc vẫn có một số nhà văn thuộc dòng văn tuyên truyền Cách mạng khá chuyên nghiệp. Những cây bút này vừa là công chức nhà nước, vừa hoạt động văn học. Những tác phẩm văn học, báo chí hay những tác phẩm nghệ thuật khác sẽ lấy cảm hứng từ những công việc thường ngày của họ. Những nhà văn kiểu này đương nhiên được nhà nước khuyến khích trên nhiều phương diện.
Nhà nước Trung Quốc cũng đang cân đối việc ban hành quy định mới về việc kết nạp đảng viên cộng sản trong những tổ chức lưu học sinh hay hải ngoại, trong đó sẽ giảm bớt việc xét duyệt các điều kiện đầu vào để kết nạp Đảng nhưng lại tăng thời gian thử thách lên 2 năm.
Quan chức xuất hiện trên phương tiện thông tin đại chúng nhiều hơn
Các quan chức không còn chỉ ngồi trong phòng làm việc và kí kết giấy tờ. Họ được huấn luyện để xuất hiện thường xuyên hơn trên các phương tiện thông tin đại chúng: trả lời phỏng vấn, chủ động tổ chức họp báo, trả lời chất vấn trên mạng, tham gia công tác quảng bá hình ảnh địa phương.
Không còn là những nhân vật bí hiểm khó nắm bắt, tại chức hàng chục năm mà chẳng ai biết mặt, bây giờ quan chức ngày càng được biết đến nhiều hơn trong lĩnh vực ngành và địa phương của mình.
“Ấn tượng của người dân về quan chức hiện nay là họ phong độ hơn, nói năng hùng biện, thực tế và thẳng thắn hơn. Họ bắt đầu ý thức được việc đã nói là phải làm, nhưng cũng có trường hợp họ xuất hiện quá nhiều trên ti vi gây nên sự phản cảm với người dân. Bởi một số người Trung Quốc mang đậm ảnh hưởng văn hóa phương Đông vẫn chưa quen với những hoạt động kiểu đánh bóng như vậy”.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng cần phải thừa nhận và khuyến khích việc những nhà lãnh đạo thích đối thoại với dân nhiều hơn. Đó cũng là một phương thức tiên tiến nhằm rút ngắn khoảng cách giữa các lãnh đạo và quần chúng trong thời buổi mỗi giây phút trôi qua đáng giá chừng nào!
Những phát ngôn đáng chú ý của các nhà lãnh đạo thế hệ mới:
“Để cho người dân có thể đưa ra ý kiến của mình qua nhiều con đường, thậm chí phê phán chính phủ hay các quan chức, là một việc nên làm. Mặt khác, chính phủ cũng càng cần phải tôn trọng những ý kiến đó và khơi gợi người dân đưa ra những giải pháp, những điều họ ấp ủ ngay khi nhìn thấy những điều bất cập” – Vương Trường Giang, Vụ phó Vụ Báo chí, Bộ Ngoại giao Trung Quốc.
“Một số ban ngành và cán bộ của chúng ta, chỉ quen có trách nhiệm với cấp trên, không có thói quen giải thích cho cấp dưới và người dân. Thực ra không có vấn đề nào là không thể bàn bạc cùng nhân dân, người dân ngày càng có tài, càng cấp tiến là nhân tố quan trọng nhất của sự phát triển!”- Thị trưởng Thâm Quyến Từ Tông Hoành.
“Một số chính sách của chúng ta đã kìm hãm việc phát huy hơn nữa tính sáng tạo của thế hệ trẻ. Cần thừa nhận rằng có nhiều lĩnh vực người trẻ làm tốt chúng ta nhiều, vậy thì cứ để họ làm, và nâng cao trách nhiệm của họ hơn nữa! Ừ thì nói hùng hồn mấy cũng có lúc nói nhầm, nhầm thì sửa ngay. Không ai muốn sai sót nhưng cũng chẳng ai là thánh thấn, hãy để người trẻ tự sửa mình nhiều hơn” - Lí Nguyên Triều, Bí thư tỉnh ủy Giang Tô.
“Người cán bộ cần có thái độ tích cực hơn trong việc tiếp thu phê bình. Nếu phê bình là đúng thì phải kiên quyết sửa, nếu phê bình chưa đúng cũng cần phải tìm hiểu cân nhắc. Hãy làm thế nào để người dân luôn muốn nói thật và được nói thật!” Du Chính Thanh, Ủy viên Bộ chính trị Ban chấp hành TƯ Đảng, Bí thư tỉnh ủy Hồ Bắc.
“Nền giáo dục nói riêng và quốc gia nói chung, đến giờ ngần ngại nhất, nếu như đào tạo ra người tài rồi để đấy. Người tài nước ta giờ không thiếu, quan trọng là hãy để cho họ có dịp khoe tài” - Thị trưởng Trùng Khánh Vương Hồng Cử.
Mỹ Trang
(Tổng hợp)
Bạn là ông sếp làm nhân viên... mất hứng!
Bạn là ông sếp làm nhân viên... mất hứng!
11:14, 16/10/2008 (GMT+7)
Trước khi cố gắng để trở thành mẫu ông sếp khiến mọi người muốn đi theo, bạn phải nhận ra những dấu hiệu của một ông sếp làm cho nhân viên cảm thấy... mất hứng làm việc.
1. Bạn có thể nhớ tên mọi thứ đồ khuyến mại khi mua hàng tốt hơn là nhớ tên vợ hoặc chồng của nhân viên. Các ông sếp truyền cảm hứng luôn thể hiện sự quan tâm đến cuộc sống cá nhân của nhân viên của họ.
2. Bạn không thể nhắc lại, cho dù một câu từ tuyên bố nhiệm vụ mà chính bạn đặt ra. Các tuyên bố nhiệm vụ sẽ trở thành vô ích nếu chúng không được biến thành hành động.
3. Bạn tiết kiệm lời khen một cách quá đáng. Lời khen có thể là một phần của văn hóa hàng ngày trong môi trường làm việc. Ông Richard Branson, người thành lập tập đoàn Virgin từng nói: "Khen mọi người thì họ sẽ lớn nhanh. Chê họ thì họ sẽ cằn cỗi".
4. Bạn là người cuối cùng đến văn phòng nhưng là người đầu tiên ra về và lúc nào cũng trong tình trạng "không muốn tiếp nhân viên". Nhân viên sẽ luôn quan sát mọi "nhất cử nhất động" của bạn, vì thế, hãy lãnh đạo bằng cách làm gương.
5. Bạn đi quanh văn phòng, hết chỗ của người này đến của người khác, khi mà chiếc áo trắng bạn đang mặc có một vết cà phê to đùng mà bạn chẳng để ý. Thể hiện sự tôn trọng thông qua hành động, lời nói và những tín hiệu không lời.
6. Bạn nói dối về việc sa thải: Truyền sự ngưỡng mộ cho nhân viên bằng việc giải thích tại sao họ bị sa thải và cần phải làm gì để tránh điều tương tự xảy ra.
7. Bạn không đáp lại thư của nhân viên. Đáp lại thư của nhân viên thể hiện sự tôn trọng đối với họ và làm gương về việc đáp lại thắc mắc của khách hàng.
8. Khi có khách đến, bạn nhắc nhân viên lau sạch bàn, ghế làm việc nhưng khu vệ sinh dành cho nhân viên bẩn như thế nào thì bạn chẳng thèm quan tâm. Có người cho rằng, khu vệ sinh bẩn chính là dấu hiệu đầu tiên chứng tỏ sếp chẳng thèm để ý gì đến nhân viên.
9. Ngôn ngữ cơ thể của bạn khiến nhân viên cảm thấy lo thay cho bạn: Ngôn ngữ cơ thể luôn thể hiện sự tự tin và sự lãnh đạo vững vàng - trong mọi thời điểm, thuận lợi cũng như khó khăn.
10. Ý tưởng của bạn về các công cụ động viên nhân viên bao gồm những câu nói như: "Nếu cậu không thích công việc này thì ngay hôm nay tôi có thể gọi ít nhất 10 người khác đến thay thế vị trí của cậu". Khi đi làm, nhân viên mong muốn nhiều hơn là việc nhận lương, họ muốn có cảm giác rằng công việc của họ có ý nghĩa.
Châu Giang
Theo Business Week
11:14, 16/10/2008 (GMT+7)
Trước khi cố gắng để trở thành mẫu ông sếp khiến mọi người muốn đi theo, bạn phải nhận ra những dấu hiệu của một ông sếp làm cho nhân viên cảm thấy... mất hứng làm việc.
1. Bạn có thể nhớ tên mọi thứ đồ khuyến mại khi mua hàng tốt hơn là nhớ tên vợ hoặc chồng của nhân viên. Các ông sếp truyền cảm hứng luôn thể hiện sự quan tâm đến cuộc sống cá nhân của nhân viên của họ.
2. Bạn không thể nhắc lại, cho dù một câu từ tuyên bố nhiệm vụ mà chính bạn đặt ra. Các tuyên bố nhiệm vụ sẽ trở thành vô ích nếu chúng không được biến thành hành động.
3. Bạn tiết kiệm lời khen một cách quá đáng. Lời khen có thể là một phần của văn hóa hàng ngày trong môi trường làm việc. Ông Richard Branson, người thành lập tập đoàn Virgin từng nói: "Khen mọi người thì họ sẽ lớn nhanh. Chê họ thì họ sẽ cằn cỗi".
4. Bạn là người cuối cùng đến văn phòng nhưng là người đầu tiên ra về và lúc nào cũng trong tình trạng "không muốn tiếp nhân viên". Nhân viên sẽ luôn quan sát mọi "nhất cử nhất động" của bạn, vì thế, hãy lãnh đạo bằng cách làm gương.
5. Bạn đi quanh văn phòng, hết chỗ của người này đến của người khác, khi mà chiếc áo trắng bạn đang mặc có một vết cà phê to đùng mà bạn chẳng để ý. Thể hiện sự tôn trọng thông qua hành động, lời nói và những tín hiệu không lời.
6. Bạn nói dối về việc sa thải: Truyền sự ngưỡng mộ cho nhân viên bằng việc giải thích tại sao họ bị sa thải và cần phải làm gì để tránh điều tương tự xảy ra.
7. Bạn không đáp lại thư của nhân viên. Đáp lại thư của nhân viên thể hiện sự tôn trọng đối với họ và làm gương về việc đáp lại thắc mắc của khách hàng.
8. Khi có khách đến, bạn nhắc nhân viên lau sạch bàn, ghế làm việc nhưng khu vệ sinh dành cho nhân viên bẩn như thế nào thì bạn chẳng thèm quan tâm. Có người cho rằng, khu vệ sinh bẩn chính là dấu hiệu đầu tiên chứng tỏ sếp chẳng thèm để ý gì đến nhân viên.
9. Ngôn ngữ cơ thể của bạn khiến nhân viên cảm thấy lo thay cho bạn: Ngôn ngữ cơ thể luôn thể hiện sự tự tin và sự lãnh đạo vững vàng - trong mọi thời điểm, thuận lợi cũng như khó khăn.
10. Ý tưởng của bạn về các công cụ động viên nhân viên bao gồm những câu nói như: "Nếu cậu không thích công việc này thì ngay hôm nay tôi có thể gọi ít nhất 10 người khác đến thay thế vị trí của cậu". Khi đi làm, nhân viên mong muốn nhiều hơn là việc nhận lương, họ muốn có cảm giác rằng công việc của họ có ý nghĩa.
Châu Giang
Theo Business Week
Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008
Đàn ông gia trưởng kiếm nhiều tiền hơn
Những người đàn ông lớn lên với tư tưởng rằng phụ nữ nên ở nhà nội trợ có thể bị coi là phong kiến, song họ là những người có thu nhập cao hơn.
Một nghiên cứu của Mỹ, công bố trên tạp chí Applied Psychology, phỏng đoán nhóm đàn ông gia trưởng này sẽ luôn luôn kiếm nhiều tiền hơn cánh mày râu có tư duy "hiện đại".
Trung bình, khoảng cách giữa hai nhóm là trên 8.500 đôla một năm.
Một nhà tâm lý Anh cho biết đàn ông có khuynh hướng sử dụng quyền lực trong các mối quan hệ của họ thì cũng có thể làm điều đó trong công việc.
Nghiên cứu, thực hiện bởi nhóm khoa học ở Đại học Florida, thực hiện trên quy mô lớn với 12.686 đàn ông và phụ nữ được phỏng vấn từ năm 1979, khi họ ở tuổi 14 đến 22, và lặp lại phỏng vấn 3 lần trong hai thập kỷ sau đó, lần cuối cùng là năm 2005.
Nhóm nghiên cứu hỏi những người này về việc họ có nghĩ rằng chỗ của phụ nữ là ở nhà, hoặc liệu việc tuyển dụng phụ nữ có thể dẫn đến tỷ lệ phạm tội cao ở thiếu niên.
Có thể đoán ngay rằng nhiều đàn ông vẫn duy trì quan điểm này hơn so với phái yếu, mặc dầu khoảng cách đã được thu hẹp dần theo thời gian.
Tuy nhiên, khi những người đàn ông được hỏi về lương của họ, thì khoảng cách đã nổi lên, với việc số người có quan điểm "truyền thống" kiếm nhiều tiền hơn đáng kể.
Ngược lại, phụ nữ có quan điểm hiện đại lại kiếm tiền giỏi hơn, trung bình hơn 1.500 đôla so với những phụ nữ có tư tưởng "truyền thống".
Tiến sĩ Magdalena Zawisza, nhà tâm lý từ Đại học Winchester, cho biết có một số giả thuyết có thể giải thích cho sự khác biệt này.
"Có thể là những người đàn ông gia trưởng quan tâm đến quyền lực, cả về khả năng tiếp cận với các nguồn tài nguyên (trường hợp này là tiền) và về một người vợ dễ phục tùng".
Một nghiên cứu của Mỹ, công bố trên tạp chí Applied Psychology, phỏng đoán nhóm đàn ông gia trưởng này sẽ luôn luôn kiếm nhiều tiền hơn cánh mày râu có tư duy "hiện đại".
Trung bình, khoảng cách giữa hai nhóm là trên 8.500 đôla một năm.
Một nhà tâm lý Anh cho biết đàn ông có khuynh hướng sử dụng quyền lực trong các mối quan hệ của họ thì cũng có thể làm điều đó trong công việc.
Nghiên cứu, thực hiện bởi nhóm khoa học ở Đại học Florida, thực hiện trên quy mô lớn với 12.686 đàn ông và phụ nữ được phỏng vấn từ năm 1979, khi họ ở tuổi 14 đến 22, và lặp lại phỏng vấn 3 lần trong hai thập kỷ sau đó, lần cuối cùng là năm 2005.
Nhóm nghiên cứu hỏi những người này về việc họ có nghĩ rằng chỗ của phụ nữ là ở nhà, hoặc liệu việc tuyển dụng phụ nữ có thể dẫn đến tỷ lệ phạm tội cao ở thiếu niên.
Có thể đoán ngay rằng nhiều đàn ông vẫn duy trì quan điểm này hơn so với phái yếu, mặc dầu khoảng cách đã được thu hẹp dần theo thời gian.
Tuy nhiên, khi những người đàn ông được hỏi về lương của họ, thì khoảng cách đã nổi lên, với việc số người có quan điểm "truyền thống" kiếm nhiều tiền hơn đáng kể.
Ngược lại, phụ nữ có quan điểm hiện đại lại kiếm tiền giỏi hơn, trung bình hơn 1.500 đôla so với những phụ nữ có tư tưởng "truyền thống".
Tiến sĩ Magdalena Zawisza, nhà tâm lý từ Đại học Winchester, cho biết có một số giả thuyết có thể giải thích cho sự khác biệt này.
"Có thể là những người đàn ông gia trưởng quan tâm đến quyền lực, cả về khả năng tiếp cận với các nguồn tài nguyên (trường hợp này là tiền) và về một người vợ dễ phục tùng".
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008
Thứ Hai, 1 tháng 9, 2008
Hãy tìm nguyên nhân, thay vì phê phán người Việt xấu xí
Hãy tìm nguyên nhân, thay vì phê phán người Việt xấu xí
01/09/2008 09:03 (GMT + 7)
“Chắc cái lỗi lớn nhất của thế hệ chúng tôi chính là do thế hệ chúng tôi đã được sinh ra trong hoàn cảnh đất nước cực kỳ khó khăn, nên thế hệ chúng tôi không có nhiều thời gian giáo dục các bạn về tinh thần và văn hoá!” - tâm sự của một độc giả Tuần Việt Nam.
Đọc loạt bài "Người Việt xấu xí" và liên hệ đến thực tế thường gặp trong cuộc sống, tôi bỗng nhớ đến câu nói của một tướng không quân Mỹ thời "Chiến tranh ném bom phá hoại Miền bắc" khoảng 40 năm trước đây: “Sẽ đưa Việt Nam chúng ta trở về thời kỳ đồ đá”.
Thế hệ chúng tôi đã chứng minh cho thế giới thấy sự sai lầm của câu nói "loạn ngôn" kia.
Vậy mà hôm nay, tôi lại thấy hình như câu nói ngớ ngẩn ấy có phần nào đã thành hiện thực?
Nhưng dường như sự phát triển kinh tế của chúng ta càng nhanh bao nhiêu thì sự xuống cấp về góc độ văn hoá lại cũng nhanh bấy nhiêu! Rất tiếc rằng, chúng ta đang sống trong thế kỷ thứ XXI hiện đại và văn minh, nhưng cách hành xử của con người với con người và con người với thiên nhiên trong đất nước hoà bình của chúng ta hiện nay lại có phần nào giống với cách hành xử của những người trong thời kỳ đồ đá vậy!
Các bài viết cùng chủ đề
>>Ngàn lẻ một chuyện về... người Việt xấu xí
>> Nhiều người Việt "thừa tự ái, thiếu tự trọng"?
>> Người Việt có xấu xí thật không?
>> Bao giờ ta có sách "Người Việt xấu xí"?
>> Chỉ tên những tật xấu của người Việt thời nay
>> Giáo dục có làm người Việt hết xấu xí?
Người lớn không làm gương?
Trong một ý kiến phản hồi loạt bài "Người Việt xấu xí" có bạn đã viết rằng nguyên nhân do "người lớn không làm gương!". Là người trong thế hệ cha chú,"của thế hệ 8X, 9X, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.
Khi bạn thấy một bác già vượt đèn đỏ ở một ngã tư nào đó, thì bạn hãy bỏ qua và cứ tin rằng, bác ta bị "mù màu", hoặc trước đây bác ấy là lái xe trên đường Trường sơn nhiều năm nên hay có thói quen "vượt trọng điểm" ấy mà ...
Lúc nào đó bạn thấy một bác già chen ngang nơi công cộng thì hãy rộng lòng một chút và nghĩ rằng, ngày xưa hàng hoá rất hiếm, chắc bác ấy quen chen lấn để mua được vài lạng thịt tem phiếu mang về giành cả cho chúng mình ...
Còn việc "cảm ơn" và "xin lỗi" thì bạn hãy thử mở lòng mình một chút và nghĩ rằng: có thể vì trong lửa đạn chiến trường một lời như vậy chỉ làm phiền lòng đồng đội. Khi ai đó chẳng tiếc cả mạng sống của mình thì một lời "cảm ơn" hay "xin lỗi" có nghĩa gì đâu? Và cũng có khi, chưa ai kịp "cảm ơn" hay "xin lỗi" thì cả hai đã mãi mãi không làm được việc đó!
Thế hệ ông bà của các bạn (bố mẹ của chúng tôi) đã làm nên cuộc Cách mạng tháng 8 khai sinh ra Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà. Và chỉ hơn một năm sau, họ lại phải dùng gậy tầm vông với tinh thần "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh", đã chống lại xe tăng, máy bay của kẻ thù, bảo vệ tinh thần bất tử của Bản Tuyên ngôn độc lập.
Rồi bao nhiêu máu xương đổ thêm 9 năm mới giành được một nửa đất nước từ ngoại bang bằng Chiến thắng Điện Biên Phủ vĩ đại. Ông bà của các bạn đâu có được nghỉ, họ lại dẫn dắt chúng tôi và cùng chúng tôi đội bom B52 hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước thêm 21 năm nữa.
Ông bà của các bạn không có thời gian để học tập và tiếp xúc với những gì là văn minh văn hoá hiện đại, cả thế hệ của họ và thế hệ chúng tôi đã phải lao vào cuộc kháng chiến ác liệt với tinh thần "Không có gì quý hơn độc lập tự do".
Phần lớn thế hệ chúng tôi và thế hệ ông bà của các bạn đều sống trong cảnh thế giới của thời kỳ Chiến tranh lạnh"giữa hai siêu cường. Con người luôn nhìn nhau từ hai chiến tuyến dưới những lăng kính của hai hệ tư tưởng chỉ có thể một mất, một còn.
Phải chăng, do "chiến tranh lạnh" tan đi quá nhanh và những cuộc cách mạng trong công nghệ cũng đến quá nhanh làm thế hệ chúng tôi và thế hệ ông bà của các bạn đã không bắt kịp với nhịp thở của thế giới?
Ở đây, tôi cũng phải nói với các bạn trẻ rằng, chắc cái lỗi lớn nhất của thế hệ chúng tôi chính là do thế hệ chúng tôi đã được sinh ra trong hoàn cảnh đất nước cực kỳ khó khăn, nên thế hệ chúng tôi không có nhiều thời gian giáo dục các bạn về tinh thần và văn hoá!
Nhưng tôi tin rằng thế hệ chúng tôi hình như đã cùng một suy nghĩ giống nhau là sẽ giành những gì tốt đẹp nhất cho các bạn bằng bất cứ giá nào, để các bạn không phải chịu cảnh thiếu thốn về vật chất như thế hệ chúng tôi đúng nghĩa của câu: "Hy sinh đời bố, củng cố đời con!"
Tìm nguyên nhân thay vì phê phán
Thế hệ chúng tôi không thể lý giải được, tại sao các bạn trẻ ngày nay lại có những người độc ác quá như vậy? Riêng chuyện nói năng thiếu văn hoá thì hình như lớp trẻ đã thay đổi cả Từ điển tiếng Việt mất rồi.
Nhưng "sợ" nhất là các bạn trẻ ngày nay hay gọi thầy cô của mình bằng những đại từ như "lão ta" hay "bà ta" thậm chí "con mụ", "thằng cha"... Các bạn đó chắc không đươc biết câu: "Không thầy, đố mày làm nên"?
Thời chúng tôi không có hoa, quả để tặng thầy cô vào ngày 20/11. Chúng tôi chỉ biết lau bảng và bàn thầy cô thật sạch, khi vào lớp thì bạn lớp trưởng sẽ thay mặt học sinh chúc thầy cô mạnh khoẻ nhân ngày "Hiến chương các nhà giáo"! Vậy mà đến bây giờ chúng tôi vẫn đến thăm thầy cô của mình và tình cảm thầy trò vẫn như xưa.
Tôi có thể khẳng định rằng, những ví dụ ở trên tôi nói về những "bác già không làm gương" là có, nhưng là rất ít!
Tại sao thế hệ chúng tôi được gán một cái tên "xếp hàng cả ngày" (gọi đùa :XHCN)?
Phải chăng vì trong sách giáo khoa chúng tôi có chuyện "Lê-nin trong hiệu cắt tóc”
Nếu các bạn bớt vài phút ngơi tay chơi game mà xem tin tức, vẫn thấy rất nhiều tấm gương giống như vậy (chuyện bà Thủ tướng Đức xếp hàng trong siêu thị chẳng hạn ...).
Chúng tôi là thế hệ phải hứng chịu chiến tranh thế nhưng sách giáo khoa chúng tôi học lại rất ít phần nói về chiến tranh mà toàn nói về những đạo lý làm người, những bài học làm người từ cổ chí kim ...Chắc đó đã là động lực để thế hệ chúng tôi chiến thắng!
Chúng ta thử tìm nguyên nhân của những điều đó thì tốt hơn là phê phán! Cả xã hội hãy tìm ra nguyên nhân tình trạng xuống cấp văn hoá thì sẽ tìm ra cách giải quyết! Từ đó các nhà quản lý nhà nước, xã hội sẽ có những tác động tích cực hơn chăng?
Có thể, các nhà lãnh đạo của chúng ta chưa biết vấn đề này trầm trọng đến mức độ nào. Hoặc họ biết là nghiêm trọng nhưng không biết nguyên nhân từ đâu mà tìm cách khắc phục ?
Tôi muốn lấy tên phim của Phan Huyền Thư làm phần kết của bài này mà có thể nhiều người trong chúng tôi cũng muốn gửi đến các bạn đó là "Cha Mẹ xin lỗi các con".
Bạn đọc: Vũ Minh Trực
Gửi tin qua E-mail In tin
ĐÓNG GÓP CỦA BẠN ĐỌC CHO CHUYÊN MỤC
(Hãy gửi cho chúng tôi bản đánh máy có dấu để bài viết của bạn sớm được đăng!)
Họ và tên: Nguyen cong Khanh
Địa chỉ: Hoa Ky
Email:
Tôi đọc bài Hãy tìm hiểu nguyên nhân thay vì phê phán người Việt xấu xí. Tôi rất cảm động, vì tôi hiểu điều đó rất đúng với tâm trạng của những người mở đường đi trước. Tôi khuyên thế hệ sau hãy tìm hiểu chứ đừng để Cha Mẹ xin lỗi các con, thay vì các con xin lỗi Cha Mẹ, bởi vì các con chưa có Tri ân Cha Mẹ. Xin cảm ơn Vũ Minh Trực đã viết bài này!
Họ và tên: Nguyễn Viên Trà
Địa chỉ: Hà Nội - Việt Nam
Email: ongmat_2008@yahoo.com
Xin cảm ơn Vũ Minh Trực và Nguyễn Công Khanh đã chia sẻ về vấn đề này. Tôi cho rằng: người Việt chúng ta thực sự còn có nhiều điểm xấu, việc "điểm mặt, chỉ tên" những thói hư tật xấu của người Việt thôi chưa đủ, mà vấn đề là "hãy tìm hiểu nguyên nhân thay vì phê phán người Việt xấu xí" và từ đó đưa ra các biện pháp, giải pháp như: giáo dục hay các quy định pháp luật... để người Việt ngày càng "đẹp" hơn. Tôi thích các ý tưởng này hơn thay vì chuyện "chỉ tên" các tật xấu thôi. Các bạn hãy chia sẻ nhiều hơn về vấn đề này nhé.
Họ và tên: Ngô Đức
Địa chỉ:
Email: ngoduc@gmail.com
Tôi thấy ý kiến của bác Lê Minh Trực là rất thiết tha, đầy trăn trở. Tuy nhiên, tôi nghĩ có rất nhiều vấn đề cần quan tâm nếu muốn chấn hưng văn hoá xã hội.
Trong gia đình, mỗi bậc bố mẹ sẽ có trách nhiệm đối với con cái mình, dù là 8X hay 9X..Nhưng sẽ ra sao nếu xã hội và nhà trường vẫn xuống cấp về văn hoá. Do vậy, những người đang điều hành đất nước cần phải đặt vấn đề văn hoá trong chiến lược phát triển một cách thấu đáo.
Tất nhiên, Nghị quyết vè vấn đề này đã quá nhiều. Phải làm sao, công chức từ cao đến thấp phải mẫu mực về lối sống, biết từ chối những vấn đề rất nhỏ như nhận phong bì. Kỷ cương phải tôn nghiêm từ những việc như tại sao trong lượng vũ trang từ cấp uý đến cấp tá đều có niên hạn (thời gian phấn đấu) nhưng cấp tướng thì lại không? Rất nhiều người năm trước mới phong thiếu tướng, năm sau đã lên trung tướng. Tại sao?
Cổ nhân dạy: Thượng bất chính, hạ tất loạn hoặc nhà dột từ nóc, để có văn hoá ngoài xã hội, từ trong Đảng phải có văn hoá đảng, trong cơ quan nhà nước phải có văn hoá công sở, bệnh viện, trường học...đều phải thế. Và điều quan trọng nữa, tinh thần thượng tôn pháp luật phải được thực hành nghiêm chỉnh!
Họ và tên: Nguyễn Văn Tuấn
Địa chỉ:
Email: nswdogcat@yahoo.com
Tôi là một thành viên của thế hệ 4X sinh sống ở nước ngoài, tôi hoàn toàn phản đối những lập luận trong bài viết của tác giả Vũ Minh Trực. Không có một cái cớ nào để có thể biện minh cho những yếu kém của một lớp người trong một xã hội hiện đại. Tiến bộ của xã hội sẽ đào thải những gì không còn phù hợp bất kể nó có nguồn gốc từ đâu.
Hãy nhìn vào xã hội Nhật Bản, họ cũng trải qua chiến tranh khốc liệt trong một quá khứ rất gần, thế nhưng cả xã hội của họ đâu còn những hành vi thiếu văn minh như ta? Không lẽ toàn bộ tầng lớp cha chú ông bà của thế hệ trẻ trong xã hội Nhật Bản đã không còn tồn tại để thế hệ trẻ Nhật Bản phải thông cảm hay sao?
Hay toàn xã hội đó là một thế hệ trẻ, họ học văn minh từ Mỹ và châu Âu chứ không phải được thừa hưởng từ thế hệ cha anh của họ? Tôi sẵn sàng tranh luận với tác giả bài viết qua email chính thức của tôi: adaptation.global.warming@gmail.com
Họ và tên: Nguyễn Tuấn Anh
Địa chỉ: THành phố Hoà Bình
Email: tuananhvpub@gmail.com
Quá khứ là để chúng ta chiêm nghiệm, không nên đổ lỗi cho quá khứ, tôi đồng ý với tác giả bài viết này. Khi tôi biết nói thì đất nước đã được thống nhất, cả quãng đời thơ ấu của tôi gắn liền với cơ chế bao cấp, về vật chất có thể thiếu thốn nhưng về phép lịch sự chúng tôi luôn được giáo dục rất cơ bản ở nhà trường và ở gia đình thông qua các bài học đạo đức và các lời dạy của bố mẹ;
Năm nay tôi đã gần 40 tuổi nhưng tôi vẫn nhớ như in tên của cô giáo dạy tôi hồi học lớp vỡ lòng cũng như sự ân cần của cô khi tôi buổi đầu đến lớp; tôi rất mong các thế hệ sau tôi tiếp thu những cái tốt của quá khứ và loại bỏ những cái xấu của hiện tại để hình ảnh của Việt Nam luôn đẹp trong con mắt bạn bè quốc tế cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai
Họ và tên: Đoàn Phi Bằng
Địa chỉ:
Email: doan_phi_bang@yaohoo.com
Tôi không hiểu ý tác giả muốn nhấn mạnh điều gì. Bản thân sự thanh minh, thanh nga của tác giả chỉ là nguỵ biện. Tôi không có ý định công kích bất kỳ ai, ở bất kỳ thế hệ nào. Bản thân cha mẹ tôi cũng là những người trực tiếp sống, chiến đấu và làm việc trong thời bao cấp. Nhưng lúc nào cha mẹ cũng là tấm gương cho chúng tôi noi theo.
Có lẽ sự đánh giá về cái xấu của người Việt của tác giả là khiên cưỡng và gượng ép. Bất kỳ giai đoạn lịh sử nào người ta cũng đánh gía hiện tại là loạn, là suy đồi và chỉ nhìn về các thế hệ vàng son trước đó thôi. " Ở đây, tôi cũng phải nói với các bạn trẻ rằng, chắc cái lỗi lớn nhất của thế hệ chúng tôi chính là do thế hệ chúng tôi đã được sinh ra trong hoàn cảnh đất nước cực kỳ khó khăn, nên thế hệ chúng tôi không có nhiều thời gian giáo dục các bạn về tinh thần và văn hoá! " - nghe có vẻ mỉa mai.
Không ai có lỗi về hoàn cảnh mình sinh ra vì các vị không được chọn - cũng như chúng tôi hiện tại. Mỗi thế hệ đều có những nhiệm vụ riêng theo hoàn cảnh lịch sử. Không thể so sánh nhiệm vụ đánh Pháp, đuổi Mỹ, xây dựng và phát triển đất nước thì cái nào vĩ đại, gian khổ hay quan trọng hơn.
Sự kêu gọi của tác giá có chăng chỉ là một hành động nguỵ biện, thể hiện sự thiếu trách nhiệm mà điều này cũng là một trong những tính xấu của người Việt, không chỉ là người Việt trẻ.
Chúng tôi tôn trọng các thế hệ đi trước, chúng tôi trân trọng những thành quả họ đạt được và đê lại cho chúng tôi ngày hôm nay. Nhưng có điều gì đó quá cay đằng và không minh bạch khi các vị tự nhận lỗi về mình về cái gọi là " sẽ giành những gì tốt đẹp nhất cho các bạn bằng bất cứ giá nào, để các bạn không phải chịu cảnh thiếu thốn về vật chất như thế hệ chúng tôi đúng nghĩa của câu: "Hy sinh đời bố, củng cố đời con!"
Cái không đẹp của người Việt không phải do các vị sinh ra, các vị cũng bị ảnh hưởng bởi ảnh hưởng cúa các thế hệ khác. Chúng ta cùng bị ảnh hưởng bời các yếu tố " nếp sống" Việt - tôi không dám dùng từ " văn hoá Việt", và " giáo dục Việt".
Có lẽ chỉ trong phạm vi một bài viết không thể đánh giá được hết các khía cạnh của một vấn đề quá to lớn. Nó là thực trạng xã hội, chắc chắn không thể được giải quyết bằng một vài ý kiến hoặc sẽ được giải quyết trong thời gian ngắn. Kết quả của nền giáo dục không hiệu quả với nếp sống trục lợi đã làm hỏng bao thế hệ.
Họ và tên: Hồng Vân
Địa chỉ: Hà Nội
Email: hongvan910@gmail.com
Tôi rất buồn khi ngày càng có nhiều người phê phán người Việt xấu xí. Chê, nhìn thẳng vào sự thật không hay bằng chính việc cải biến nó. Tôi đã nghe quá nhiều thứ nói người việt xấu, nhưng thử hỏi chính những người chê bai ấy đã tốt hay họ có giải pháp cho cái đẹp của người Việt chưa? Do đó, rất cảm ơn tác giả Minh đã tìm hiểu nguyên nhân của người việt xấu xí. Và nếu được, tôi hi vọng là sẽ có cách cho người việt đẹp hơn, tốt hơn.
Họ và tên: Cao Ân
Địa chỉ: Quảng Nam
Email: andlqn@yahoo.com.vn
Tại sao mọi người lại cứ muốn người khác phải làm được những điều có vẻ đơn giản mà chính cả cuộc đời của mình chưa một lần làm được?
Họ và tên: Nguyễn Minh Ánh
Địa chỉ:
Email: nmanhvn@yahoo.com
Xét cho cùng thì sự xuống cấp đạo đức của người Việt hiện thời bắt nguồn từ sự phát triển mạnh mẽ không chút ngừng nghỉ mà chủ nghĩa cơ hội mang lại; Chỉ có thể trí thức hoá thật sự tầng lớp lãnh đạo quốc gia mới tạo động lực đẩy lùi mọi tha hoá đang ngự trị trong xã hội!... Vì hiển nhiên một lẽ là những xử sự của người dân thường có xu thế noi theo đạo đức tầng lớp lãnh đạo quốc gia - như thế mới thành công trong sự nghiệp & cuộc sống!
Họ và tên: công minh
Địa chỉ: HN
Email: cong@yahoo.com.vn
Lại đổ lỗi cho khó khăn và chiến tranh, một thực tế đã lùi xa vào quá khứ hơn 30 năm...có lẽ lý do của bạn Minh Trực đưa ra trên đây cần phải xem kỹ lại hơn nữa, vì trên thế giơi này đâu chỉ có VN mới có chiến tranh !!! Vậy có nên hãy nhìn vào các nước trước đây cũng có trải qua chiến tranh xem họ thế nào rồi nhỉ .!.
Họ và tên: Vũ Tuyên
Địa chỉ: Tổ 23, Láng thượng, Đống Đa, Hà Nội
Email: Tuyenlanhn52@yahoo.com.vn
Bố tôi là một nhà báo. Năm 18 tuổi, đang là SV của một trường ĐH, tôi được lệnh nhập ngũ. Hai ngày trước khi lên đường, nói chuyện với tôi, cụ bảo:" Con sắp trở thành người lính, đã là người lớn thực sự, hôm nay bố nói với con nguyện ước của bố về các con. Bố mong ở các con ba điều: 1- Là một người lao động lương thiện; 2- Là một công dân tốt: 3- Là bạn của tất cả mọi người".
Nói xong tôi thấy khoé mắt của bố hoe đỏ, nhưng bố tôi không khóc mà chỉ nói: "Con đang học dở mà phải đi, bố thương lắm, nhưng cũng phải làm đúng bổn phận của một công dân. Con đi mạnh khoẻ và may mắn"...
Nếu so sánh tại thời điểm bây giờ tôi thuộc hàng "9X". Ngày trước,thế hệ chúng tôi được dậy như vậy, và người lớn đã làm gương. Nhưng đáng tiếc là thế hệ tiếp theo chưa truyền cho 8X, 9X điều sơ đẳng: trách nhiệm sống với cộng đồng.
Chúng ta day lớp trẻ giản dị, khiêm tốn trong khi chính chúng ta lại chạy theo những hư danh, những vinh quang hào nhoáng. Trong thời đại bùng nổ thông tin, lớp trẻ sẽ đánh giá cái chúng được dậy từ người lớn và điều người lớn đang làm. Sự "bất cần" của giới trẻ, có thể cũng xuất phát từ đó. Thật là nguy hại.
Họ và tên: Bùi Nam Bình
Địa chỉ: Nam Định
Email: nambinh1210@gmail.com
Nếu phải nói rằng do thế hệ của cha mẹ chịu chiến tranh mà sinh ra chuyện "Người Việt xấu xí" thì chưa hẳn đã ổn. Nhiều cái xấu là do cả một thời kỳ lịch sử, do ảnh hưởng của tâm lý tiểu nông manh mún, do tầm nhìn hạn hẹp quanh lũy tre làng của bao nhiêu thế hệ... Lỗi riêng gì đâu của 1 thế hệ cụ thể nào? Còn những chuyện một số người trẻ tuổi nào đó gọi cha mẹ, thầy cô là ông già, bà già... thì đó không tiêu biểu cho những thói xấu của người Việt... Đó chỉ là những cá thể xấu thôi.
Họ và tên: Nguyễn Thành Hảo
Địa chỉ: TP.HCM
Email: Hao_nguyen_77@yahoo.com.vn
Chúng ta đừng có đổ lỗi cho bất kỳ một hoàn cảnh nào ở một thế hệ nào đã làm ta xấu đi. Người Việt xấu xí?Ai? Bạn hay tôi hay những người thân trong gia đình mình hay là toàn thể cái Xã hội ở Việt Nam này? Vấn đề nào cũng có những mảng tối sáng. Những thế hệ sinh ra trong chiến tranh đâu phải là không có điều kiện để hoàn thiện bản thân mình và thế hệ hôm nay cũng đâu phải là xấu hết! Chỉ là ở mỗi con người chúng ta và những người nhận xét chúng ta mới cho ta biết ta xấu hay tốt.
01/09/2008 09:03 (GMT + 7)
“Chắc cái lỗi lớn nhất của thế hệ chúng tôi chính là do thế hệ chúng tôi đã được sinh ra trong hoàn cảnh đất nước cực kỳ khó khăn, nên thế hệ chúng tôi không có nhiều thời gian giáo dục các bạn về tinh thần và văn hoá!” - tâm sự của một độc giả Tuần Việt Nam.
Đọc loạt bài "Người Việt xấu xí" và liên hệ đến thực tế thường gặp trong cuộc sống, tôi bỗng nhớ đến câu nói của một tướng không quân Mỹ thời "Chiến tranh ném bom phá hoại Miền bắc" khoảng 40 năm trước đây: “Sẽ đưa Việt Nam chúng ta trở về thời kỳ đồ đá”.
Thế hệ chúng tôi đã chứng minh cho thế giới thấy sự sai lầm của câu nói "loạn ngôn" kia.
Vậy mà hôm nay, tôi lại thấy hình như câu nói ngớ ngẩn ấy có phần nào đã thành hiện thực?
Nhưng dường như sự phát triển kinh tế của chúng ta càng nhanh bao nhiêu thì sự xuống cấp về góc độ văn hoá lại cũng nhanh bấy nhiêu! Rất tiếc rằng, chúng ta đang sống trong thế kỷ thứ XXI hiện đại và văn minh, nhưng cách hành xử của con người với con người và con người với thiên nhiên trong đất nước hoà bình của chúng ta hiện nay lại có phần nào giống với cách hành xử của những người trong thời kỳ đồ đá vậy!
Các bài viết cùng chủ đề
>>Ngàn lẻ một chuyện về... người Việt xấu xí
>> Nhiều người Việt "thừa tự ái, thiếu tự trọng"?
>> Người Việt có xấu xí thật không?
>> Bao giờ ta có sách "Người Việt xấu xí"?
>> Chỉ tên những tật xấu của người Việt thời nay
>> Giáo dục có làm người Việt hết xấu xí?
Người lớn không làm gương?
Trong một ý kiến phản hồi loạt bài "Người Việt xấu xí" có bạn đã viết rằng nguyên nhân do "người lớn không làm gương!". Là người trong thế hệ cha chú,"của thế hệ 8X, 9X, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.
Khi bạn thấy một bác già vượt đèn đỏ ở một ngã tư nào đó, thì bạn hãy bỏ qua và cứ tin rằng, bác ta bị "mù màu", hoặc trước đây bác ấy là lái xe trên đường Trường sơn nhiều năm nên hay có thói quen "vượt trọng điểm" ấy mà ...
Lúc nào đó bạn thấy một bác già chen ngang nơi công cộng thì hãy rộng lòng một chút và nghĩ rằng, ngày xưa hàng hoá rất hiếm, chắc bác ấy quen chen lấn để mua được vài lạng thịt tem phiếu mang về giành cả cho chúng mình ...
Còn việc "cảm ơn" và "xin lỗi" thì bạn hãy thử mở lòng mình một chút và nghĩ rằng: có thể vì trong lửa đạn chiến trường một lời như vậy chỉ làm phiền lòng đồng đội. Khi ai đó chẳng tiếc cả mạng sống của mình thì một lời "cảm ơn" hay "xin lỗi" có nghĩa gì đâu? Và cũng có khi, chưa ai kịp "cảm ơn" hay "xin lỗi" thì cả hai đã mãi mãi không làm được việc đó!
Thế hệ ông bà của các bạn (bố mẹ của chúng tôi) đã làm nên cuộc Cách mạng tháng 8 khai sinh ra Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà. Và chỉ hơn một năm sau, họ lại phải dùng gậy tầm vông với tinh thần "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh", đã chống lại xe tăng, máy bay của kẻ thù, bảo vệ tinh thần bất tử của Bản Tuyên ngôn độc lập.
Rồi bao nhiêu máu xương đổ thêm 9 năm mới giành được một nửa đất nước từ ngoại bang bằng Chiến thắng Điện Biên Phủ vĩ đại. Ông bà của các bạn đâu có được nghỉ, họ lại dẫn dắt chúng tôi và cùng chúng tôi đội bom B52 hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước thêm 21 năm nữa.
Ông bà của các bạn không có thời gian để học tập và tiếp xúc với những gì là văn minh văn hoá hiện đại, cả thế hệ của họ và thế hệ chúng tôi đã phải lao vào cuộc kháng chiến ác liệt với tinh thần "Không có gì quý hơn độc lập tự do".
Phần lớn thế hệ chúng tôi và thế hệ ông bà của các bạn đều sống trong cảnh thế giới của thời kỳ Chiến tranh lạnh"giữa hai siêu cường. Con người luôn nhìn nhau từ hai chiến tuyến dưới những lăng kính của hai hệ tư tưởng chỉ có thể một mất, một còn.
Phải chăng, do "chiến tranh lạnh" tan đi quá nhanh và những cuộc cách mạng trong công nghệ cũng đến quá nhanh làm thế hệ chúng tôi và thế hệ ông bà của các bạn đã không bắt kịp với nhịp thở của thế giới?
Ở đây, tôi cũng phải nói với các bạn trẻ rằng, chắc cái lỗi lớn nhất của thế hệ chúng tôi chính là do thế hệ chúng tôi đã được sinh ra trong hoàn cảnh đất nước cực kỳ khó khăn, nên thế hệ chúng tôi không có nhiều thời gian giáo dục các bạn về tinh thần và văn hoá!
Nhưng tôi tin rằng thế hệ chúng tôi hình như đã cùng một suy nghĩ giống nhau là sẽ giành những gì tốt đẹp nhất cho các bạn bằng bất cứ giá nào, để các bạn không phải chịu cảnh thiếu thốn về vật chất như thế hệ chúng tôi đúng nghĩa của câu: "Hy sinh đời bố, củng cố đời con!"
Tìm nguyên nhân thay vì phê phán
Thế hệ chúng tôi không thể lý giải được, tại sao các bạn trẻ ngày nay lại có những người độc ác quá như vậy? Riêng chuyện nói năng thiếu văn hoá thì hình như lớp trẻ đã thay đổi cả Từ điển tiếng Việt mất rồi.
Nhưng "sợ" nhất là các bạn trẻ ngày nay hay gọi thầy cô của mình bằng những đại từ như "lão ta" hay "bà ta" thậm chí "con mụ", "thằng cha"... Các bạn đó chắc không đươc biết câu: "Không thầy, đố mày làm nên"?
Thời chúng tôi không có hoa, quả để tặng thầy cô vào ngày 20/11. Chúng tôi chỉ biết lau bảng và bàn thầy cô thật sạch, khi vào lớp thì bạn lớp trưởng sẽ thay mặt học sinh chúc thầy cô mạnh khoẻ nhân ngày "Hiến chương các nhà giáo"! Vậy mà đến bây giờ chúng tôi vẫn đến thăm thầy cô của mình và tình cảm thầy trò vẫn như xưa.
Tôi có thể khẳng định rằng, những ví dụ ở trên tôi nói về những "bác già không làm gương" là có, nhưng là rất ít!
Tại sao thế hệ chúng tôi được gán một cái tên "xếp hàng cả ngày" (gọi đùa :XHCN)?
Phải chăng vì trong sách giáo khoa chúng tôi có chuyện "Lê-nin trong hiệu cắt tóc”
Nếu các bạn bớt vài phút ngơi tay chơi game mà xem tin tức, vẫn thấy rất nhiều tấm gương giống như vậy (chuyện bà Thủ tướng Đức xếp hàng trong siêu thị chẳng hạn ...).
Chúng tôi là thế hệ phải hứng chịu chiến tranh thế nhưng sách giáo khoa chúng tôi học lại rất ít phần nói về chiến tranh mà toàn nói về những đạo lý làm người, những bài học làm người từ cổ chí kim ...Chắc đó đã là động lực để thế hệ chúng tôi chiến thắng!
Chúng ta thử tìm nguyên nhân của những điều đó thì tốt hơn là phê phán! Cả xã hội hãy tìm ra nguyên nhân tình trạng xuống cấp văn hoá thì sẽ tìm ra cách giải quyết! Từ đó các nhà quản lý nhà nước, xã hội sẽ có những tác động tích cực hơn chăng?
Có thể, các nhà lãnh đạo của chúng ta chưa biết vấn đề này trầm trọng đến mức độ nào. Hoặc họ biết là nghiêm trọng nhưng không biết nguyên nhân từ đâu mà tìm cách khắc phục ?
Tôi muốn lấy tên phim của Phan Huyền Thư làm phần kết của bài này mà có thể nhiều người trong chúng tôi cũng muốn gửi đến các bạn đó là "Cha Mẹ xin lỗi các con".
Bạn đọc: Vũ Minh Trực
Gửi tin qua E-mail In tin
ĐÓNG GÓP CỦA BẠN ĐỌC CHO CHUYÊN MỤC
(Hãy gửi cho chúng tôi bản đánh máy có dấu để bài viết của bạn sớm được đăng!)
Họ và tên: Nguyen cong Khanh
Địa chỉ: Hoa Ky
Email:
Tôi đọc bài Hãy tìm hiểu nguyên nhân thay vì phê phán người Việt xấu xí. Tôi rất cảm động, vì tôi hiểu điều đó rất đúng với tâm trạng của những người mở đường đi trước. Tôi khuyên thế hệ sau hãy tìm hiểu chứ đừng để Cha Mẹ xin lỗi các con, thay vì các con xin lỗi Cha Mẹ, bởi vì các con chưa có Tri ân Cha Mẹ. Xin cảm ơn Vũ Minh Trực đã viết bài này!
Họ và tên: Nguyễn Viên Trà
Địa chỉ: Hà Nội - Việt Nam
Email: ongmat_2008@yahoo.com
Xin cảm ơn Vũ Minh Trực và Nguyễn Công Khanh đã chia sẻ về vấn đề này. Tôi cho rằng: người Việt chúng ta thực sự còn có nhiều điểm xấu, việc "điểm mặt, chỉ tên" những thói hư tật xấu của người Việt thôi chưa đủ, mà vấn đề là "hãy tìm hiểu nguyên nhân thay vì phê phán người Việt xấu xí" và từ đó đưa ra các biện pháp, giải pháp như: giáo dục hay các quy định pháp luật... để người Việt ngày càng "đẹp" hơn. Tôi thích các ý tưởng này hơn thay vì chuyện "chỉ tên" các tật xấu thôi. Các bạn hãy chia sẻ nhiều hơn về vấn đề này nhé.
Họ và tên: Ngô Đức
Địa chỉ:
Email: ngoduc@gmail.com
Tôi thấy ý kiến của bác Lê Minh Trực là rất thiết tha, đầy trăn trở. Tuy nhiên, tôi nghĩ có rất nhiều vấn đề cần quan tâm nếu muốn chấn hưng văn hoá xã hội.
Trong gia đình, mỗi bậc bố mẹ sẽ có trách nhiệm đối với con cái mình, dù là 8X hay 9X..Nhưng sẽ ra sao nếu xã hội và nhà trường vẫn xuống cấp về văn hoá. Do vậy, những người đang điều hành đất nước cần phải đặt vấn đề văn hoá trong chiến lược phát triển một cách thấu đáo.
Tất nhiên, Nghị quyết vè vấn đề này đã quá nhiều. Phải làm sao, công chức từ cao đến thấp phải mẫu mực về lối sống, biết từ chối những vấn đề rất nhỏ như nhận phong bì. Kỷ cương phải tôn nghiêm từ những việc như tại sao trong lượng vũ trang từ cấp uý đến cấp tá đều có niên hạn (thời gian phấn đấu) nhưng cấp tướng thì lại không? Rất nhiều người năm trước mới phong thiếu tướng, năm sau đã lên trung tướng. Tại sao?
Cổ nhân dạy: Thượng bất chính, hạ tất loạn hoặc nhà dột từ nóc, để có văn hoá ngoài xã hội, từ trong Đảng phải có văn hoá đảng, trong cơ quan nhà nước phải có văn hoá công sở, bệnh viện, trường học...đều phải thế. Và điều quan trọng nữa, tinh thần thượng tôn pháp luật phải được thực hành nghiêm chỉnh!
Họ và tên: Nguyễn Văn Tuấn
Địa chỉ:
Email: nswdogcat@yahoo.com
Tôi là một thành viên của thế hệ 4X sinh sống ở nước ngoài, tôi hoàn toàn phản đối những lập luận trong bài viết của tác giả Vũ Minh Trực. Không có một cái cớ nào để có thể biện minh cho những yếu kém của một lớp người trong một xã hội hiện đại. Tiến bộ của xã hội sẽ đào thải những gì không còn phù hợp bất kể nó có nguồn gốc từ đâu.
Hãy nhìn vào xã hội Nhật Bản, họ cũng trải qua chiến tranh khốc liệt trong một quá khứ rất gần, thế nhưng cả xã hội của họ đâu còn những hành vi thiếu văn minh như ta? Không lẽ toàn bộ tầng lớp cha chú ông bà của thế hệ trẻ trong xã hội Nhật Bản đã không còn tồn tại để thế hệ trẻ Nhật Bản phải thông cảm hay sao?
Hay toàn xã hội đó là một thế hệ trẻ, họ học văn minh từ Mỹ và châu Âu chứ không phải được thừa hưởng từ thế hệ cha anh của họ? Tôi sẵn sàng tranh luận với tác giả bài viết qua email chính thức của tôi: adaptation.global.warming@gmail.com
Họ và tên: Nguyễn Tuấn Anh
Địa chỉ: THành phố Hoà Bình
Email: tuananhvpub@gmail.com
Quá khứ là để chúng ta chiêm nghiệm, không nên đổ lỗi cho quá khứ, tôi đồng ý với tác giả bài viết này. Khi tôi biết nói thì đất nước đã được thống nhất, cả quãng đời thơ ấu của tôi gắn liền với cơ chế bao cấp, về vật chất có thể thiếu thốn nhưng về phép lịch sự chúng tôi luôn được giáo dục rất cơ bản ở nhà trường và ở gia đình thông qua các bài học đạo đức và các lời dạy của bố mẹ;
Năm nay tôi đã gần 40 tuổi nhưng tôi vẫn nhớ như in tên của cô giáo dạy tôi hồi học lớp vỡ lòng cũng như sự ân cần của cô khi tôi buổi đầu đến lớp; tôi rất mong các thế hệ sau tôi tiếp thu những cái tốt của quá khứ và loại bỏ những cái xấu của hiện tại để hình ảnh của Việt Nam luôn đẹp trong con mắt bạn bè quốc tế cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai
Họ và tên: Đoàn Phi Bằng
Địa chỉ:
Email: doan_phi_bang@yaohoo.com
Tôi không hiểu ý tác giả muốn nhấn mạnh điều gì. Bản thân sự thanh minh, thanh nga của tác giả chỉ là nguỵ biện. Tôi không có ý định công kích bất kỳ ai, ở bất kỳ thế hệ nào. Bản thân cha mẹ tôi cũng là những người trực tiếp sống, chiến đấu và làm việc trong thời bao cấp. Nhưng lúc nào cha mẹ cũng là tấm gương cho chúng tôi noi theo.
Có lẽ sự đánh giá về cái xấu của người Việt của tác giả là khiên cưỡng và gượng ép. Bất kỳ giai đoạn lịh sử nào người ta cũng đánh gía hiện tại là loạn, là suy đồi và chỉ nhìn về các thế hệ vàng son trước đó thôi. " Ở đây, tôi cũng phải nói với các bạn trẻ rằng, chắc cái lỗi lớn nhất của thế hệ chúng tôi chính là do thế hệ chúng tôi đã được sinh ra trong hoàn cảnh đất nước cực kỳ khó khăn, nên thế hệ chúng tôi không có nhiều thời gian giáo dục các bạn về tinh thần và văn hoá! " - nghe có vẻ mỉa mai.
Không ai có lỗi về hoàn cảnh mình sinh ra vì các vị không được chọn - cũng như chúng tôi hiện tại. Mỗi thế hệ đều có những nhiệm vụ riêng theo hoàn cảnh lịch sử. Không thể so sánh nhiệm vụ đánh Pháp, đuổi Mỹ, xây dựng và phát triển đất nước thì cái nào vĩ đại, gian khổ hay quan trọng hơn.
Sự kêu gọi của tác giá có chăng chỉ là một hành động nguỵ biện, thể hiện sự thiếu trách nhiệm mà điều này cũng là một trong những tính xấu của người Việt, không chỉ là người Việt trẻ.
Chúng tôi tôn trọng các thế hệ đi trước, chúng tôi trân trọng những thành quả họ đạt được và đê lại cho chúng tôi ngày hôm nay. Nhưng có điều gì đó quá cay đằng và không minh bạch khi các vị tự nhận lỗi về mình về cái gọi là " sẽ giành những gì tốt đẹp nhất cho các bạn bằng bất cứ giá nào, để các bạn không phải chịu cảnh thiếu thốn về vật chất như thế hệ chúng tôi đúng nghĩa của câu: "Hy sinh đời bố, củng cố đời con!"
Cái không đẹp của người Việt không phải do các vị sinh ra, các vị cũng bị ảnh hưởng bởi ảnh hưởng cúa các thế hệ khác. Chúng ta cùng bị ảnh hưởng bời các yếu tố " nếp sống" Việt - tôi không dám dùng từ " văn hoá Việt", và " giáo dục Việt".
Có lẽ chỉ trong phạm vi một bài viết không thể đánh giá được hết các khía cạnh của một vấn đề quá to lớn. Nó là thực trạng xã hội, chắc chắn không thể được giải quyết bằng một vài ý kiến hoặc sẽ được giải quyết trong thời gian ngắn. Kết quả của nền giáo dục không hiệu quả với nếp sống trục lợi đã làm hỏng bao thế hệ.
Họ và tên: Hồng Vân
Địa chỉ: Hà Nội
Email: hongvan910@gmail.com
Tôi rất buồn khi ngày càng có nhiều người phê phán người Việt xấu xí. Chê, nhìn thẳng vào sự thật không hay bằng chính việc cải biến nó. Tôi đã nghe quá nhiều thứ nói người việt xấu, nhưng thử hỏi chính những người chê bai ấy đã tốt hay họ có giải pháp cho cái đẹp của người Việt chưa? Do đó, rất cảm ơn tác giả Minh đã tìm hiểu nguyên nhân của người việt xấu xí. Và nếu được, tôi hi vọng là sẽ có cách cho người việt đẹp hơn, tốt hơn.
Họ và tên: Cao Ân
Địa chỉ: Quảng Nam
Email: andlqn@yahoo.com.vn
Tại sao mọi người lại cứ muốn người khác phải làm được những điều có vẻ đơn giản mà chính cả cuộc đời của mình chưa một lần làm được?
Họ và tên: Nguyễn Minh Ánh
Địa chỉ:
Email: nmanhvn@yahoo.com
Xét cho cùng thì sự xuống cấp đạo đức của người Việt hiện thời bắt nguồn từ sự phát triển mạnh mẽ không chút ngừng nghỉ mà chủ nghĩa cơ hội mang lại; Chỉ có thể trí thức hoá thật sự tầng lớp lãnh đạo quốc gia mới tạo động lực đẩy lùi mọi tha hoá đang ngự trị trong xã hội!... Vì hiển nhiên một lẽ là những xử sự của người dân thường có xu thế noi theo đạo đức tầng lớp lãnh đạo quốc gia - như thế mới thành công trong sự nghiệp & cuộc sống!
Họ và tên: công minh
Địa chỉ: HN
Email: cong@yahoo.com.vn
Lại đổ lỗi cho khó khăn và chiến tranh, một thực tế đã lùi xa vào quá khứ hơn 30 năm...có lẽ lý do của bạn Minh Trực đưa ra trên đây cần phải xem kỹ lại hơn nữa, vì trên thế giơi này đâu chỉ có VN mới có chiến tranh !!! Vậy có nên hãy nhìn vào các nước trước đây cũng có trải qua chiến tranh xem họ thế nào rồi nhỉ .!.
Họ và tên: Vũ Tuyên
Địa chỉ: Tổ 23, Láng thượng, Đống Đa, Hà Nội
Email: Tuyenlanhn52@yahoo.com.vn
Bố tôi là một nhà báo. Năm 18 tuổi, đang là SV của một trường ĐH, tôi được lệnh nhập ngũ. Hai ngày trước khi lên đường, nói chuyện với tôi, cụ bảo:" Con sắp trở thành người lính, đã là người lớn thực sự, hôm nay bố nói với con nguyện ước của bố về các con. Bố mong ở các con ba điều: 1- Là một người lao động lương thiện; 2- Là một công dân tốt: 3- Là bạn của tất cả mọi người".
Nói xong tôi thấy khoé mắt của bố hoe đỏ, nhưng bố tôi không khóc mà chỉ nói: "Con đang học dở mà phải đi, bố thương lắm, nhưng cũng phải làm đúng bổn phận của một công dân. Con đi mạnh khoẻ và may mắn"...
Nếu so sánh tại thời điểm bây giờ tôi thuộc hàng "9X". Ngày trước,thế hệ chúng tôi được dậy như vậy, và người lớn đã làm gương. Nhưng đáng tiếc là thế hệ tiếp theo chưa truyền cho 8X, 9X điều sơ đẳng: trách nhiệm sống với cộng đồng.
Chúng ta day lớp trẻ giản dị, khiêm tốn trong khi chính chúng ta lại chạy theo những hư danh, những vinh quang hào nhoáng. Trong thời đại bùng nổ thông tin, lớp trẻ sẽ đánh giá cái chúng được dậy từ người lớn và điều người lớn đang làm. Sự "bất cần" của giới trẻ, có thể cũng xuất phát từ đó. Thật là nguy hại.
Họ và tên: Bùi Nam Bình
Địa chỉ: Nam Định
Email: nambinh1210@gmail.com
Nếu phải nói rằng do thế hệ của cha mẹ chịu chiến tranh mà sinh ra chuyện "Người Việt xấu xí" thì chưa hẳn đã ổn. Nhiều cái xấu là do cả một thời kỳ lịch sử, do ảnh hưởng của tâm lý tiểu nông manh mún, do tầm nhìn hạn hẹp quanh lũy tre làng của bao nhiêu thế hệ... Lỗi riêng gì đâu của 1 thế hệ cụ thể nào? Còn những chuyện một số người trẻ tuổi nào đó gọi cha mẹ, thầy cô là ông già, bà già... thì đó không tiêu biểu cho những thói xấu của người Việt... Đó chỉ là những cá thể xấu thôi.
Họ và tên: Nguyễn Thành Hảo
Địa chỉ: TP.HCM
Email: Hao_nguyen_77@yahoo.com.vn
Chúng ta đừng có đổ lỗi cho bất kỳ một hoàn cảnh nào ở một thế hệ nào đã làm ta xấu đi. Người Việt xấu xí?Ai? Bạn hay tôi hay những người thân trong gia đình mình hay là toàn thể cái Xã hội ở Việt Nam này? Vấn đề nào cũng có những mảng tối sáng. Những thế hệ sinh ra trong chiến tranh đâu phải là không có điều kiện để hoàn thiện bản thân mình và thế hệ hôm nay cũng đâu phải là xấu hết! Chỉ là ở mỗi con người chúng ta và những người nhận xét chúng ta mới cho ta biết ta xấu hay tốt.
Thứ Hai, 18 tháng 8, 2008
8 con đường tránh nợ trong kinh doanh
8 con đường tránh nợ trong kinh doanh
Theo DĐDN (13/05/08)
Đối với nhiều doanh nhân, cụm từ "kinh doanh" và "nợ nần" luôn song hành với nhau. Trong con mắt các khách hàng cũng như các nhà đầu tư, việc không nợ nần được xem như nhân tố quan trọng nhất tạo dựng uy tín và hình ảnh đẹp của doanh nghiệp.
Vấn đề ở chỗ nợ nần dường như trở thành một phần tất yếu trong kinh doanh thường nhật.
Trong kinh doanh ngày nay, các khoản nợ sẽ rất dễ dàng chồng chất nhanh chóng đến mức đủ để loại doanh nghiệp ra khỏi cuộc chơi trước khi kịp tìm ra giải pháp khắc phục.
Vấn đề ở chỗ nợ nần dường như trở thành một phần tất yếu trong kinh doanh thường nhật, rất ít doanh nghiệp có thể tránh khỏi những khoản nợ phát sinh. Và theo thời gian, các khoản nợ như một “cái gai khó chịu” cần được loại bỏ khi nó làm gia tăng mức độ rủi ro kinh doanh.
Tuy nhiên, khó không có nghĩa là không thể. Chắc chắn tồn tại những căn nguyên dẫn tới nợ nần kinh doanh và một khi biết rõ chúng, các doanh nghiệp hoàn toàn có khả năng tránh xa. Hãy dành thời gian để xem xét dòng tiền của doanh nghiệp và rất có thể doanh nghiệp sẽ phát hiện ra các con số chi phí xa lạ cần được loại bỏ để cải thiện sức khoẻ tài chính.
Duới đây là 8 căn nguyên dẫn tới nợ nần và khi các doanh nghiệp tránh xa được chúng, kết quả thành công là hiển nhiên.
1. Không gắn chặt với những nhân tố thiết yếu
Điểm khởi đầu thích hợp là nguyên tắc "bao gồm tất cả" và "nắm bắt tất cả". Theo đó, các chủ doanh nghiệp hãy là một người thông minh bằng việc chi tiêu tiền bạc duy nhất cho những gì thực sự cần thiết để vận hành công việc kinh doanh.
Càng ít lựa chọn ít tốn kém bao nhiêu cho việc đạt được các mục tiêu then chốt sẽ càng tốt bấy nhiêu. Và các doanh nghiệp chỉ tăng các chi phí nếu doanh thu cho phép làm như vậy.
Sau khi trải qua giai đoạn trứng nước mới khởi sự và thấy rằng các nguyên tắc này quá chặt chẽ và có phần hạn chế kinh doanh tăng trưởng, doanh nghiệp có thể từ từ nới lỏng sợi dây thừng một chút và tận hưởng không khí tự do với khoản dự trữ tiền mặt lớn hơn.
2. Làm quá nhiều thứ vào quá sớm
Nếu một doanh nghiệp bắt đầu kinh doanh chưa lâu nhưng đã nỗ lực thực hiện ngay nhiều dự án cùng một lúc, nguồn vốn hạn chế ban đầu sẽ giới hạn đáng kể thời gian và tiền bạc doanh nghiệp có thể bỏ ra cho từng dự án kinh doanh cụ thể.
Những ráng sức đó cần có sự quan tâm kỹ lưỡng và cần được nuôi dưỡng chậm chạp một cách thấu đáo nếu doanh nghiệp bạn muốn chúng được thành công. Khi doanh nghiệp cố thực hiện quá nhiều cam kết cùng lúc, tất cả sẽ kết thúc ở chỗ các dự án không thể thành công, đồng thời các chi phí bỏ ra và con số nợ nần sẽ chồng chất.
3. Không thiết kế cho khả năng mở rộng
Thành công ban đầu là rất quan trọng nhưng không tốt chút nào nếu doanh nghiệp dần bị xói mòn chính bởi sự thiếu khả năng hoạch định quy mô ban đầu lẫn những chuẩn bị kém cỏi.
Nếu thiết kế kinh doanh của doanh nghiệp không thể được mở rộng hơn khi đã trưởng thành, doanh nghiệp có thể bị buộc phải gánh chịu nhiều khoản chi phí phát sinh khi nỗ lực tái thiết kế kinh doanh.
4. Thất bại trong ủy thác
Các chủ doanh nghiệp cần nhớ rằng mình luôn là con người người của những sáng kiến. Đừng dùng quá nhiều thời gian cho những công việc có thể được thực hiện tốt bởi một người khác có mức thù lao thấp hơn.
Khi mà các chủ doanh nghiệp có thể cố gắng quản lý vi mô và gắn chặt con mắt vào từng khía cạnh của doanh nghiệp, bản thân họ không chỉ khiến mình phát điên vì sức ép công việc mà có thể kéo hoạt động kinh doanh vào rắc rối khi không thể quản lý tốt sức khoẻ tài chính chung.
5. Mua với số lượng lớn
Khi chưa là một doanh nghiệp lớn, việc lựa chọn mua một số lượng hàng hoá lớn phục vụ kế hoạch phát triển dài hạn hay dữ trự cho một thời gian dài là không thích hợp chút nào.
Doanh nghiệp bạn phải tính toán kỹ lưỡng các chi phí bỏ ra trong từng giai đoạn và sẽ cần một lượng tiền mặt nhất định luôn có sẵn tại ngân hàng. Hãy lên kế hoạch mua sắm những gì thực sự cần cho một thời gian nhất định và doanh nghiệp bạn sẽ có cơ hội tốt hơn để dự báo chính xác các cơn bão chi phí không ngờ tới.
6. Thanh toán chậm trễ các hóa đơn
Việc thanh toán chậm trễ hóa đơn sẽ dẫn tới nhiều bất lợi, không chỉ làm phát sinh các khoản nợ mà khoản nợ sẽ ngày một lớn hơn theo con số lãi suất chậm trả.
Bất cứ khi nào có thể, hãy thanh toán các hóa đơn đến hạn. Thẻ tín dụng nên được sử dụng tối đa khi mà nhiều ngân hàng cho phép một kỳ hạn nhất định không phải thanh toán lãi suất khi thanh toán tiền.
7. Quẳng các hóa đơn
Sẽ rất khó khăn cho nhiều chủ doanh nghiệp thấy được dòng tiền chi tiêu cũng như biết cách phân tách các chi phí kinh doanh với chi phí cá nhân nếu không lưu giữ đầy đủ mọi hóa đơn thanh toán.
Điều này có thể kết thúc với việc các khoản chi phí bị đội lên, cùng với đó là số thuế được khấu trừ cũng ít đi. Hãy lưu giữ cẩn thận mọi hóa đơn và doanh nghiệp bạn sẽ có nhiều thuận lợi hơn trong tính thuế cũng như tính toán chi phí.
8. Thất bại trong việc truy đòi các khoản phải thu
Hãy chắc chắn rằng doanh nghiệp của bạn là một "người đàn ông rộng lượng" trong kinh doanh, nhưng cũng rất cần thiết với việc đảm bảo rằng doanh nghiệp được thanh toán các khoản phải thu đúng hạn.
Với khác nhiều công cụ có sẵn ngày nay cho việc thông báo khách hàng thanh toán tiền hàng đến hạn, không có lời bào chữa nào cho việc doanh nghiệp để các khoản phải thu chất chồng mà không truy đòi được.
Doanh nghiệp có thể trang bị nhiều phần mềm kế toán khác nhau giúp tự động gửi hoá đơn và nhắc nhở việc thanh toán các khoản phải thu đến hạn, và thậm chí tạo điều kiện để khách hàng thanh toán qua mạng internet trực tiếp tới tài khoản ngân hàng của doanh nghiệp.
Theo DĐDN (13/05/08)
Đối với nhiều doanh nhân, cụm từ "kinh doanh" và "nợ nần" luôn song hành với nhau. Trong con mắt các khách hàng cũng như các nhà đầu tư, việc không nợ nần được xem như nhân tố quan trọng nhất tạo dựng uy tín và hình ảnh đẹp của doanh nghiệp.
Vấn đề ở chỗ nợ nần dường như trở thành một phần tất yếu trong kinh doanh thường nhật.
Trong kinh doanh ngày nay, các khoản nợ sẽ rất dễ dàng chồng chất nhanh chóng đến mức đủ để loại doanh nghiệp ra khỏi cuộc chơi trước khi kịp tìm ra giải pháp khắc phục.
Vấn đề ở chỗ nợ nần dường như trở thành một phần tất yếu trong kinh doanh thường nhật, rất ít doanh nghiệp có thể tránh khỏi những khoản nợ phát sinh. Và theo thời gian, các khoản nợ như một “cái gai khó chịu” cần được loại bỏ khi nó làm gia tăng mức độ rủi ro kinh doanh.
Tuy nhiên, khó không có nghĩa là không thể. Chắc chắn tồn tại những căn nguyên dẫn tới nợ nần kinh doanh và một khi biết rõ chúng, các doanh nghiệp hoàn toàn có khả năng tránh xa. Hãy dành thời gian để xem xét dòng tiền của doanh nghiệp và rất có thể doanh nghiệp sẽ phát hiện ra các con số chi phí xa lạ cần được loại bỏ để cải thiện sức khoẻ tài chính.
Duới đây là 8 căn nguyên dẫn tới nợ nần và khi các doanh nghiệp tránh xa được chúng, kết quả thành công là hiển nhiên.
1. Không gắn chặt với những nhân tố thiết yếu
Điểm khởi đầu thích hợp là nguyên tắc "bao gồm tất cả" và "nắm bắt tất cả". Theo đó, các chủ doanh nghiệp hãy là một người thông minh bằng việc chi tiêu tiền bạc duy nhất cho những gì thực sự cần thiết để vận hành công việc kinh doanh.
Càng ít lựa chọn ít tốn kém bao nhiêu cho việc đạt được các mục tiêu then chốt sẽ càng tốt bấy nhiêu. Và các doanh nghiệp chỉ tăng các chi phí nếu doanh thu cho phép làm như vậy.
Sau khi trải qua giai đoạn trứng nước mới khởi sự và thấy rằng các nguyên tắc này quá chặt chẽ và có phần hạn chế kinh doanh tăng trưởng, doanh nghiệp có thể từ từ nới lỏng sợi dây thừng một chút và tận hưởng không khí tự do với khoản dự trữ tiền mặt lớn hơn.
2. Làm quá nhiều thứ vào quá sớm
Nếu một doanh nghiệp bắt đầu kinh doanh chưa lâu nhưng đã nỗ lực thực hiện ngay nhiều dự án cùng một lúc, nguồn vốn hạn chế ban đầu sẽ giới hạn đáng kể thời gian và tiền bạc doanh nghiệp có thể bỏ ra cho từng dự án kinh doanh cụ thể.
Những ráng sức đó cần có sự quan tâm kỹ lưỡng và cần được nuôi dưỡng chậm chạp một cách thấu đáo nếu doanh nghiệp bạn muốn chúng được thành công. Khi doanh nghiệp cố thực hiện quá nhiều cam kết cùng lúc, tất cả sẽ kết thúc ở chỗ các dự án không thể thành công, đồng thời các chi phí bỏ ra và con số nợ nần sẽ chồng chất.
3. Không thiết kế cho khả năng mở rộng
Thành công ban đầu là rất quan trọng nhưng không tốt chút nào nếu doanh nghiệp dần bị xói mòn chính bởi sự thiếu khả năng hoạch định quy mô ban đầu lẫn những chuẩn bị kém cỏi.
Nếu thiết kế kinh doanh của doanh nghiệp không thể được mở rộng hơn khi đã trưởng thành, doanh nghiệp có thể bị buộc phải gánh chịu nhiều khoản chi phí phát sinh khi nỗ lực tái thiết kế kinh doanh.
4. Thất bại trong ủy thác
Các chủ doanh nghiệp cần nhớ rằng mình luôn là con người người của những sáng kiến. Đừng dùng quá nhiều thời gian cho những công việc có thể được thực hiện tốt bởi một người khác có mức thù lao thấp hơn.
Khi mà các chủ doanh nghiệp có thể cố gắng quản lý vi mô và gắn chặt con mắt vào từng khía cạnh của doanh nghiệp, bản thân họ không chỉ khiến mình phát điên vì sức ép công việc mà có thể kéo hoạt động kinh doanh vào rắc rối khi không thể quản lý tốt sức khoẻ tài chính chung.
5. Mua với số lượng lớn
Khi chưa là một doanh nghiệp lớn, việc lựa chọn mua một số lượng hàng hoá lớn phục vụ kế hoạch phát triển dài hạn hay dữ trự cho một thời gian dài là không thích hợp chút nào.
Doanh nghiệp bạn phải tính toán kỹ lưỡng các chi phí bỏ ra trong từng giai đoạn và sẽ cần một lượng tiền mặt nhất định luôn có sẵn tại ngân hàng. Hãy lên kế hoạch mua sắm những gì thực sự cần cho một thời gian nhất định và doanh nghiệp bạn sẽ có cơ hội tốt hơn để dự báo chính xác các cơn bão chi phí không ngờ tới.
6. Thanh toán chậm trễ các hóa đơn
Việc thanh toán chậm trễ hóa đơn sẽ dẫn tới nhiều bất lợi, không chỉ làm phát sinh các khoản nợ mà khoản nợ sẽ ngày một lớn hơn theo con số lãi suất chậm trả.
Bất cứ khi nào có thể, hãy thanh toán các hóa đơn đến hạn. Thẻ tín dụng nên được sử dụng tối đa khi mà nhiều ngân hàng cho phép một kỳ hạn nhất định không phải thanh toán lãi suất khi thanh toán tiền.
7. Quẳng các hóa đơn
Sẽ rất khó khăn cho nhiều chủ doanh nghiệp thấy được dòng tiền chi tiêu cũng như biết cách phân tách các chi phí kinh doanh với chi phí cá nhân nếu không lưu giữ đầy đủ mọi hóa đơn thanh toán.
Điều này có thể kết thúc với việc các khoản chi phí bị đội lên, cùng với đó là số thuế được khấu trừ cũng ít đi. Hãy lưu giữ cẩn thận mọi hóa đơn và doanh nghiệp bạn sẽ có nhiều thuận lợi hơn trong tính thuế cũng như tính toán chi phí.
8. Thất bại trong việc truy đòi các khoản phải thu
Hãy chắc chắn rằng doanh nghiệp của bạn là một "người đàn ông rộng lượng" trong kinh doanh, nhưng cũng rất cần thiết với việc đảm bảo rằng doanh nghiệp được thanh toán các khoản phải thu đúng hạn.
Với khác nhiều công cụ có sẵn ngày nay cho việc thông báo khách hàng thanh toán tiền hàng đến hạn, không có lời bào chữa nào cho việc doanh nghiệp để các khoản phải thu chất chồng mà không truy đòi được.
Doanh nghiệp có thể trang bị nhiều phần mềm kế toán khác nhau giúp tự động gửi hoá đơn và nhắc nhở việc thanh toán các khoản phải thu đến hạn, và thậm chí tạo điều kiện để khách hàng thanh toán qua mạng internet trực tiếp tới tài khoản ngân hàng của doanh nghiệp.
Bí kíp để kiếm bộn tiền
Bí kíp để kiếm bộn tiền
Tại Mỹ, chỉ có 5% số người đóng thuế nhưng góp tới 51% tổng thuế thu nhập cho Chính phủ. Trong 5% những người đóng thuế đó có 65% là chủ doanh nghiệp nhỏ. Thế nhưng thu nhập trung bình của những chủ doanh nghiệp này lên tới hơn 400.000 đôla một năm.
Vậy cách nào khiến những ông chủ của những doanh nghiệp nhỏ này có thể kiếm được bạc tỷ trong bối cảnh cạnh tranh ngày càng khốc liệt?
Có thể định nghĩa doanh nghiệp nhỏ là một cơ sở kinh doanh có dưới 500 lao động, có thể là một tập đoàn, một liên minh, một quyền sở hữu. Theo thống kê, nước Mỹ, có ít nhất 25 triệu doanh nghiệp nhỏ. Như vậy, luôn có ít nhất hàng triệu doanh nghiệp nhỏ hoạt động tại Mỹ. Những người bồi bàn, tài xế taxi, cửa hàng bán nước chanh và cả những cô bé, cậu bé bán báo… đều là doanh nghiệp nhỏ. Những người lái xe khách, người trông trẻ, người làm trò tiêu khiển, những người buôn bán hàng ngày cũng là doanh nghiệp nhỏ.
Trong số 25 triệu doanh nghiệp nhỏ, có khoảng 20 triệu doanh nghiệp có dưới 50 nhân công, 17 triệu có một hoặc hai nhân công, bao gồm cả ông chủ.
Chủ doanh nghiệp nhỏ có thể là chủ đại lý, chủ hãng buôn, nhà tư bản nhỏ, nhà cố vấn, nhà đầu tư, nhà phát minh, doanh nhân, thương nhân, đối tác, nhà tài trợ, nhà tổ chức, nhà điều hành, luật sư, nghệ sĩ, kiến trúc sư, chủ nhà băng, thợ mộc, kỹ sư, chủ cửa hàng tạp hóa, thợ làm tóc, họa sĩ, thợ sửa ống nước, giám đốc khách sạn...
Các chủ doanh nghiệp nhỏ thành công cũng có đủ loại bằng cấp: bằng tốt nghiệp phổ thông, bằng cử nhân quản trị kinh doanh Harvard; thuộc đủ mọi nhóm người: già, trẻ, nam, nữ, từ những người lao động cực nhọc với đồng lương rẻ mạt đến những thành viên của các gia đình danh giá. Họ làm việc rất chăm chỉ. Họ tạo ra của cải và giá trị. Họ kiếm được các tấm séc thanh toán để trả tiền thế chấp và trang trải học phí. Dù tốt hay xấu, họ cũng kiểm soát số phận của chính mình.
Doanh nghiệp nhỏ là cái nôi của tiền bạc và cũng là nơi để phát huy trí tuệ. Ở Mỹ, các doanh nghiệp nhỏ tạo ra toàn bộ công việc mới trong nền kinh tế. Số bằng sáng chế mà họ đạt được nhiều gấp 14 lần so với 1.000 công ty có nguồn tài chính vững mạnh, sẵn sàng đầu tư ngân sách khổng lồ cho phát triển và nghiên cứu.
Và doanh nghiệp nhỏ cũng là nơi của hành động. Những việc chủ doanh nghiệp nhỏ làm trong một ngày nhiều hơn cả những việc CEO của các công ty trong danh sách Fortune 500 làm trong một tháng. Không giống ủy viên trong hội đồng quản trị cấp cao ở các công ty lớn, mỗi ngày, chủ doanh nghiệp nhỏ thường trực tiếp làm những công việc như: mua, bán, vay mượn, viết hóa đơn, đăng quảng cáo, thu thập thông tin, thanh toán, phát minh, sáng tạo, thay đổi, suy đoán, quyết định, mạo hiểm…
Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, những ông chủ đầy tài năng của các doanh nghiệp nhỏ lại lo lắng, suy nghĩ về tiền lương cho công nhân, tiền thanh toán cho nhà cung cấp, tiền trả nợ ngân hàng. Họ còn lo giải quyết hàng loạt vấn đề khác để thu về thật nhiều lợi nhuận, và để các công việc được tiến hành hợp lý, đúng pháp luật. Mỗi sáng thức dậy, chủ doanh nghiệp nhỏ lại tìm kiếm những cách thức mới để doanh nghiệp phát đạt hơn.
Lợi nhuận lớn. Doanh nghiệp nhỏ. Tổng thống thứ 30 của Mỹ - Calvin Coolidge, đã không ngần ngại khẳng định: “Lợi nhuận lớn và doanh nghiệp nhỏ. Đó chính là công việc kinh doanh của nước Mỹ".
Chúng ta thường nghe một câu châm ngôn: “Chẳng có gì mới trên cõi đời này”. Điều này khiến chúng ta ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên còn tăng lên gấp đôi khi có không biết bao nhiêu người lại đồng ý với câu nói đó. “Chẳng có gì mới trên cõi đời này” chỉ là lời bao biện cho sự thiếu suy nghĩ. Câu nói này hạ thấp giá trị của các hoạt động cải cách, các sản phẩm cải cách và những nhà cải cách. Đương nhiên, đó là cách nghĩ hoàn toàn sai lầm! Đừng bao giờ để những quan niệm cổ hủ đó cản trở bạn.
Có rất nhiều điều mới lạ trong cuộc sống. Và mỗi ngày, trên thương trường đều xuất hiện những ý tưởng mới mẻ. Thật tuyệt vời khi bác sĩ Jonas Salk tin là có một phương pháp mới chế ngự được bệnh tật. Từ niềm tin đó, ông đã tìm ra vắc-xin phòng bệnh bại liệt. Tại sao Thomas Jefferson - Tổng thống thứ ba của Mỹ và John Adams - Tổng thống thứ hai của Mỹ không gửi e-mail hay gọi điện cho nhau? Nếu làm theo hai cách này, người ta có thể tiết kiệm thời gian viết, gửi và nhận thư hàng tuần. Và nếu bạn đang cân nhắc nên chọn mua vé máy bay của hãng nào, hãy gửi tín hiệu khói tới Iracus để xem xét các tùy chọn mà hãng này cung cấp cho khách hàng. Có thể sau đó Ic sẽ fax lại cho bạn thời gian và giá vé.
Không có điểm giới hạn cho những phương pháp cải tiến sản phẩm, phương pháp bán hàng mới, đổi mới trong cách thức phục vụ khách hàng. Việc pha chế, bán và phục vụ cà phê đã tồn tại hàng thế kỷ trước khi Starbucks tiến hành cách mạng hóa ngành kinh doanh này. Hiện tượng những đứa trẻ luôn làm rơi bình sữa đã tồn tại nhiều thế kỷ cho tới khi một người mẹ nghĩ ra bình sữa có hai quai. Các cuộc bán đấu giá cũng xuất hiện từ lâu và được coi như một hoạt động thương mại, nhưng eBay đã thành lập một doanh nghiệp khổng lồ chuyên thực hiện các cuộc bán đấu giá trực tuyến. Và chắc hẳn phải có một triệu phú ở đâu đó có thể đặt những cái bánh xe nhỏ vào vali. Mỗi ý tưởng trong số những ý tưởng giản đơn này đều là nền tảng cho một công việc kinh doanh đầy sáng tạo.
Nếu bạn tin có cách tốt hơn để cung cấp cho khách hàng những thứ họ muốn hoặc họ cần, có thể bạn đúng. Hãy bỏ qua những lời nhận xét hoặc “lời khuyên” như: “Cách đó đã được làm từ trước rồi” hoặc “Cách đó đã được thử rồi.” Đó là những kẻ giết chết ý tưởng. Đừng nghe lời của những người đó.
Những người quan tâm đến cái mới là: khách hàng, ông chủ, nhân công, nhà cung cấp, nhà đầu tư, người nộp thuế và cả cộng đồng.
Nếu bạn hỏi những người làm việc tại phòng cấp bằng sáng chế là có phải “không có gì mới mẻ trong cuộc sống” không, họ sẽ cho rằng quan niệm đó hoàn toàn ngớ ngẩn.
Có rất nhiều điều mới mẻ trong cuộc sống. Ý tưởng của bạn có thể là nền tảng cho một công việc kinh doanh nhỏ. Hãy thực hiện nó! Đưa nó lên vị trí hàng đầu! Ý tưởng của bạn hoàn toàn có thể tạo ra cho bạn những khoảnh khắc riêng trong cuộc sống.
Tại sao ý tưởng tồi của một tập đoàn có thể trở thành công việc kinh doanh mới của bạn? Câu trả lời là: Sự khác biệt giữa “Có” và “Không” nằm ở ý nghĩa của chúng đối với chủ doanh nghiệp, đặc biệt là chủ doanh nghiệp nhỏ và đối với các thành viên hội đồng quản trị, các giám đốc điều hành của những tập đoàn lớn.
Đối với chủ doanh nghiệp, “Có” nghĩa là đồng ý, tán thành, có giá trị, tuyệt vời, thành công và tiếp tục. Còn đối với các ủy viên hội đồng quản trị, “Không” nghĩa là rắc rối, thất bại và chấm dứt. Tác động khác nhau của hai từ này đối với chủ doanh nghiệp nhỏ và các ủy viên hội đồng quản trị không phải thoáng qua mà là yếu tố quyết định kết quả.
Ủy viên hội đồng quản trị có thể nghe từ “Có” 99 lần, nghe từ “Không” duy nhất một lần và dừng lại. Trong khi đó, chủ doanh nghiệp có thể nghe từ “Không” 99 lần, từ “Có” chỉ một lần, nhưng vẫn tiếp tục đi.
Vì thế, tập đoàn chính là nơi tuyệt vời để các doanh nghiệp nhỏ tìm kiếm ý tưởng mới. Hãy xem xét những ý tưởng mà các tập đoàn đã gạt đi, và từ chối cân nhắc. Trong những năm 1970, hãng nhập khẩu và kinh doanh đồ uống lớn nhất của Mỹ đã gạt bỏ ý tưởng nhập khẩu nước đóng chai. Một kẻ khờ khạo đã tự khoa trương là mình biết sẽ không có thị trường cho những công ty nước khoáng lớn như Perrier, Evian, và Pellegrino. Ông ta hùng hồn tuyên bố: “Ai sẽ uống nước đóng chai trong khi họ có thể uống từ vòi nước, và ai sẽ uống nước sủi bọt?”
Thực tế, hàng triệu người châu Âu đang dùng những sản phẩm này, hàng triệu người Mỹ đã từng đến thăm châu Âu hoặc có gia đình ở châu Âu cũng dùng chúng, chừng đó cũng đủ là một bằng chứng thuyết phục chứng minh việc các doanh nhân điều hành doanh nghiệp nhập khẩu nhỏ của mình trở thành doanh nghiệp nhập khẩu quy mô lớn.
Paychex, một doanh nghiệp thành công, chuyên cung cấp bảng lương và các dịch vụ thương mại khác cho những doanh nghiệp nhỏ có dưới 50 nhân công, được khai trương sau khi người sáng lập - B. Thomas Golisano đề đạt ý tưởng với cấp trên nhưng bị bác bỏ. “Chúng tôi không nghĩ đó là một ý tưởng hay” là ý kiến phản hồi của lãnh đạo cấp cao đưa ra cho ý tưởng của Golisano. Hiện Paychex đạt doanh thu hơn một tỷ đôla mỗi năm và vẫn đang tiếp tục tăng.
Trong những tập đoàn lớn, luôn có rất nhiều người không thể vượt qua từ “Không”. Những tập đoàn này hay bàn về đổi mới, nhưng bản thân họ lại không đổi mới. Nếu bạn đang làm việc tại một công ty lớn, hãy luôn mở to đôi mắt và căng đôi tai để lắng nghe. Có rất nhiều ý tưởng không hề được dự tính trước nhưng lại chính là cơ sở để làm nên một doanh nghiệp nhỏ thành công.
Nguồn gốc của ý tưởng kinh doanh mới: Đây là một chiếc túi thần kỳ chứa đựng những ý tưởng kinh doanh, địa điểm để xem xét, những lộ trình để tìm cơ hội thành công cho doanh nghiệp nhỏ của bạn:
1. Hãy nhìn vào gương và tự hỏi bạn đã làm tốt những việc gì? Kỹ năng này có thể là nền tảng cho một doanh nghiệp có lợi nhuận cao.
2. Hãy nhìn vào gia đình bạn. Bạn có thể tiến hành công việc kinh doanh nào trên quy mô gia đình không? Hay bạn có thể học việc tại một cơ sở kinh doanh gia đình rồi sau đó bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình không?
3. Hãy nhìn vào công ty hiện tại của bạn. Bạn có thể bắt đầu kinh doanh một mặt hàng nào đó mà công ty của bạn chưa từng làm không? Có thị trường nào mà công ty của bạn cần thâm nhập trước không?
4. Hãy xem xét lại tất cả những ý tưởng mà công ty của bạn đã từ chối, bác bỏ, hoặc đã cố gắng thực hiện nhưng thất bại. Đây thường là những cơ hội kinh doanh cho các doanh nghiệp nhỏ hơn.
5. Hãy đọc các tạp chí về nhượng quyền kinh doanh. Mua một quyền kinh doanh, hoặc thành lập công ty kinh doanh trong lĩnh vực đang có tốc độ phát triển nhanh, ví dụ như thành lập các trung tâm thẩm mỹ. Có hàng nghìn cơ hội nhượng quyền kinh doanh hấp dẫn đang chờ bạn khám phá;
6. Cung cấp sản phẩm và dịch vụ cho các vùng dân tộc thiểu số. Xem xét tốc độ tăng dân số của các vùng này, cung cấp cho họ những sản phẩm phù hợp với nhu cầu và thói quen sinh hoạt;
7. Tất cả các loại hình dịch vụ chăm sóc sức khỏe luôn cần thiết và ngày càng phát triển khi mỗi năm đều có thêm một lượng lớn những người già đi;
8. Xem các chuyên mục đào tạo kỹ năng trên truyền hình, ví dụ kỹ năng sửa chữa các vật dụng gia đình, làm vườn, trang trí. Các chương trình này thường trình bày những xu hướng và ý tưởng phổ biến. Đã có doanh nghiệp nào nhận xây dựng gara cho các hộ gia đình chưa? Có doanh nghiệp nào cung cấp các bản vẽ thiết kế khu trồng hoa trên Internet không? Có công ty nào quản lý công việc hành chính cá nhân của những người bận rộn không?;
9. Mua công ty mà bạn từng làm việc. Có hai chiến lược để mua công ty là LBO (leveraged buyout) mua quyền kiểm soát một công ty dựa trên vốn của chính mình kết hợp với nợ tài trợ từ ngân hàng, và MBO (management buyout) thu mua bằng nghiệp vụ quản lý;
10. Các kế toán viên, các luật sư đáng tin cậy, nhân viên giao dịch ở các tập đoàn, người môi giới kinh tế, mục rao vặt trên báo là những nguồn lực của các công ty đi đầu trong kinh doanh. Hãy mua một thứ cho mình.
11. Hãy quan sát những công việc kinh doanh ngoài xã hội: Bạn có thể điều hành một công việc kinh doanh tương tự nhưng tốt hơn không? Nhìn vào công việc kinh doanh mà bạn chú ý trong chuyến đi gần đây: Ở nơi bạn sống, có ai đang kinh doanh như vậy chưa, và nhu cầu mặt hàng đó như thế nào?
12. Hãy theo đuổi một ý tưởng mà trước đây bạn từng theo đuổi suốt một thời gian dài. Hãy theo đuổi ý tưởng kinh doanh mà bạn vạch ra khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
Tuy nhiên, để bắt đầu và thành công bạn phải:
1. Viết một bản mô tả thật rõ ràng lý do tại sao doanh nghiệp của bạn sẽ thành công. Bạn phải đọc bản mô tả này cho nhiều người ở đủ mọi lứa tuổi, nếu họ đều hiểu, chứng tỏ bạn đã mô tả thành công.
2. Phải chắc chắn rằng doanh nghiệp của bạn đang có hoặc sẽ có khách hàng.
3. Dự tính điểm hòa vốn.
4. Dự tính quy mô thị trường.
5. Phải hiểu lý do tại sao bạn có thể bán cho số lượng tối thiểu khách hàng có nhu cầu, hoặc tại sao bạn có thể tạo ra lợi nhuận cần thiết tối thiểu để thành công.
6. Nắm rõ cách thức định vị, thu hút, giành và giữ khách hàng.
7. Phải biết được bạn sẽ cần bao nhiêu tiền để bắt đầu hoặc để tiếp tục công việc kinh doanh.
8. Biết được tại sao cần phải huy động một nguồn vốn sẵn có.
9. Phải nắm được những điểm khác biệt của sản phẩm hay dịch vụ của mình và xác định giá trị của những điểm khác biệt đó khi làm việc với khách hàng (tránh việc định giá theo tổng chi phí).
10. Xác định được phương thức cung cấp hoặc phân phối sản phẩm hay dịch vụ.
11. Phải biết cách nhìn người, nếu có thể, bạn cần và phải có một kế hoạch tuyển dụng.
12. Xác định địa điểm tiến hành công việc kinh doanh.
13. Đặt một cái tên thật hay cho doanh nghiệp của mình.
14. Hãy xắn tay áo lên và vui vẻ tấn công thị trường.
15. Và, điều quan trọng nhất, bạn đang hoặc đã sẵn sàng trở thành người bán hàng xuất sắc của công ty mình. Bạn phải bắt đầu bán và bán không ngừng nghỉ.
(Trích cuốn "Để kiếm được bộn tiền" do Công ty Alpha Books phát hành)
Tại Mỹ, chỉ có 5% số người đóng thuế nhưng góp tới 51% tổng thuế thu nhập cho Chính phủ. Trong 5% những người đóng thuế đó có 65% là chủ doanh nghiệp nhỏ. Thế nhưng thu nhập trung bình của những chủ doanh nghiệp này lên tới hơn 400.000 đôla một năm.
Vậy cách nào khiến những ông chủ của những doanh nghiệp nhỏ này có thể kiếm được bạc tỷ trong bối cảnh cạnh tranh ngày càng khốc liệt?
Có thể định nghĩa doanh nghiệp nhỏ là một cơ sở kinh doanh có dưới 500 lao động, có thể là một tập đoàn, một liên minh, một quyền sở hữu. Theo thống kê, nước Mỹ, có ít nhất 25 triệu doanh nghiệp nhỏ. Như vậy, luôn có ít nhất hàng triệu doanh nghiệp nhỏ hoạt động tại Mỹ. Những người bồi bàn, tài xế taxi, cửa hàng bán nước chanh và cả những cô bé, cậu bé bán báo… đều là doanh nghiệp nhỏ. Những người lái xe khách, người trông trẻ, người làm trò tiêu khiển, những người buôn bán hàng ngày cũng là doanh nghiệp nhỏ.
Trong số 25 triệu doanh nghiệp nhỏ, có khoảng 20 triệu doanh nghiệp có dưới 50 nhân công, 17 triệu có một hoặc hai nhân công, bao gồm cả ông chủ.
Chủ doanh nghiệp nhỏ có thể là chủ đại lý, chủ hãng buôn, nhà tư bản nhỏ, nhà cố vấn, nhà đầu tư, nhà phát minh, doanh nhân, thương nhân, đối tác, nhà tài trợ, nhà tổ chức, nhà điều hành, luật sư, nghệ sĩ, kiến trúc sư, chủ nhà băng, thợ mộc, kỹ sư, chủ cửa hàng tạp hóa, thợ làm tóc, họa sĩ, thợ sửa ống nước, giám đốc khách sạn...
Các chủ doanh nghiệp nhỏ thành công cũng có đủ loại bằng cấp: bằng tốt nghiệp phổ thông, bằng cử nhân quản trị kinh doanh Harvard; thuộc đủ mọi nhóm người: già, trẻ, nam, nữ, từ những người lao động cực nhọc với đồng lương rẻ mạt đến những thành viên của các gia đình danh giá. Họ làm việc rất chăm chỉ. Họ tạo ra của cải và giá trị. Họ kiếm được các tấm séc thanh toán để trả tiền thế chấp và trang trải học phí. Dù tốt hay xấu, họ cũng kiểm soát số phận của chính mình.
Doanh nghiệp nhỏ là cái nôi của tiền bạc và cũng là nơi để phát huy trí tuệ. Ở Mỹ, các doanh nghiệp nhỏ tạo ra toàn bộ công việc mới trong nền kinh tế. Số bằng sáng chế mà họ đạt được nhiều gấp 14 lần so với 1.000 công ty có nguồn tài chính vững mạnh, sẵn sàng đầu tư ngân sách khổng lồ cho phát triển và nghiên cứu.
Và doanh nghiệp nhỏ cũng là nơi của hành động. Những việc chủ doanh nghiệp nhỏ làm trong một ngày nhiều hơn cả những việc CEO của các công ty trong danh sách Fortune 500 làm trong một tháng. Không giống ủy viên trong hội đồng quản trị cấp cao ở các công ty lớn, mỗi ngày, chủ doanh nghiệp nhỏ thường trực tiếp làm những công việc như: mua, bán, vay mượn, viết hóa đơn, đăng quảng cáo, thu thập thông tin, thanh toán, phát minh, sáng tạo, thay đổi, suy đoán, quyết định, mạo hiểm…
Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, những ông chủ đầy tài năng của các doanh nghiệp nhỏ lại lo lắng, suy nghĩ về tiền lương cho công nhân, tiền thanh toán cho nhà cung cấp, tiền trả nợ ngân hàng. Họ còn lo giải quyết hàng loạt vấn đề khác để thu về thật nhiều lợi nhuận, và để các công việc được tiến hành hợp lý, đúng pháp luật. Mỗi sáng thức dậy, chủ doanh nghiệp nhỏ lại tìm kiếm những cách thức mới để doanh nghiệp phát đạt hơn.
Lợi nhuận lớn. Doanh nghiệp nhỏ. Tổng thống thứ 30 của Mỹ - Calvin Coolidge, đã không ngần ngại khẳng định: “Lợi nhuận lớn và doanh nghiệp nhỏ. Đó chính là công việc kinh doanh của nước Mỹ".
Chúng ta thường nghe một câu châm ngôn: “Chẳng có gì mới trên cõi đời này”. Điều này khiến chúng ta ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên còn tăng lên gấp đôi khi có không biết bao nhiêu người lại đồng ý với câu nói đó. “Chẳng có gì mới trên cõi đời này” chỉ là lời bao biện cho sự thiếu suy nghĩ. Câu nói này hạ thấp giá trị của các hoạt động cải cách, các sản phẩm cải cách và những nhà cải cách. Đương nhiên, đó là cách nghĩ hoàn toàn sai lầm! Đừng bao giờ để những quan niệm cổ hủ đó cản trở bạn.
Có rất nhiều điều mới lạ trong cuộc sống. Và mỗi ngày, trên thương trường đều xuất hiện những ý tưởng mới mẻ. Thật tuyệt vời khi bác sĩ Jonas Salk tin là có một phương pháp mới chế ngự được bệnh tật. Từ niềm tin đó, ông đã tìm ra vắc-xin phòng bệnh bại liệt. Tại sao Thomas Jefferson - Tổng thống thứ ba của Mỹ và John Adams - Tổng thống thứ hai của Mỹ không gửi e-mail hay gọi điện cho nhau? Nếu làm theo hai cách này, người ta có thể tiết kiệm thời gian viết, gửi và nhận thư hàng tuần. Và nếu bạn đang cân nhắc nên chọn mua vé máy bay của hãng nào, hãy gửi tín hiệu khói tới Iracus để xem xét các tùy chọn mà hãng này cung cấp cho khách hàng. Có thể sau đó Ic sẽ fax lại cho bạn thời gian và giá vé.
Không có điểm giới hạn cho những phương pháp cải tiến sản phẩm, phương pháp bán hàng mới, đổi mới trong cách thức phục vụ khách hàng. Việc pha chế, bán và phục vụ cà phê đã tồn tại hàng thế kỷ trước khi Starbucks tiến hành cách mạng hóa ngành kinh doanh này. Hiện tượng những đứa trẻ luôn làm rơi bình sữa đã tồn tại nhiều thế kỷ cho tới khi một người mẹ nghĩ ra bình sữa có hai quai. Các cuộc bán đấu giá cũng xuất hiện từ lâu và được coi như một hoạt động thương mại, nhưng eBay đã thành lập một doanh nghiệp khổng lồ chuyên thực hiện các cuộc bán đấu giá trực tuyến. Và chắc hẳn phải có một triệu phú ở đâu đó có thể đặt những cái bánh xe nhỏ vào vali. Mỗi ý tưởng trong số những ý tưởng giản đơn này đều là nền tảng cho một công việc kinh doanh đầy sáng tạo.
Nếu bạn tin có cách tốt hơn để cung cấp cho khách hàng những thứ họ muốn hoặc họ cần, có thể bạn đúng. Hãy bỏ qua những lời nhận xét hoặc “lời khuyên” như: “Cách đó đã được làm từ trước rồi” hoặc “Cách đó đã được thử rồi.” Đó là những kẻ giết chết ý tưởng. Đừng nghe lời của những người đó.
Những người quan tâm đến cái mới là: khách hàng, ông chủ, nhân công, nhà cung cấp, nhà đầu tư, người nộp thuế và cả cộng đồng.
Nếu bạn hỏi những người làm việc tại phòng cấp bằng sáng chế là có phải “không có gì mới mẻ trong cuộc sống” không, họ sẽ cho rằng quan niệm đó hoàn toàn ngớ ngẩn.
Có rất nhiều điều mới mẻ trong cuộc sống. Ý tưởng của bạn có thể là nền tảng cho một công việc kinh doanh nhỏ. Hãy thực hiện nó! Đưa nó lên vị trí hàng đầu! Ý tưởng của bạn hoàn toàn có thể tạo ra cho bạn những khoảnh khắc riêng trong cuộc sống.
Tại sao ý tưởng tồi của một tập đoàn có thể trở thành công việc kinh doanh mới của bạn? Câu trả lời là: Sự khác biệt giữa “Có” và “Không” nằm ở ý nghĩa của chúng đối với chủ doanh nghiệp, đặc biệt là chủ doanh nghiệp nhỏ và đối với các thành viên hội đồng quản trị, các giám đốc điều hành của những tập đoàn lớn.
Đối với chủ doanh nghiệp, “Có” nghĩa là đồng ý, tán thành, có giá trị, tuyệt vời, thành công và tiếp tục. Còn đối với các ủy viên hội đồng quản trị, “Không” nghĩa là rắc rối, thất bại và chấm dứt. Tác động khác nhau của hai từ này đối với chủ doanh nghiệp nhỏ và các ủy viên hội đồng quản trị không phải thoáng qua mà là yếu tố quyết định kết quả.
Ủy viên hội đồng quản trị có thể nghe từ “Có” 99 lần, nghe từ “Không” duy nhất một lần và dừng lại. Trong khi đó, chủ doanh nghiệp có thể nghe từ “Không” 99 lần, từ “Có” chỉ một lần, nhưng vẫn tiếp tục đi.
Vì thế, tập đoàn chính là nơi tuyệt vời để các doanh nghiệp nhỏ tìm kiếm ý tưởng mới. Hãy xem xét những ý tưởng mà các tập đoàn đã gạt đi, và từ chối cân nhắc. Trong những năm 1970, hãng nhập khẩu và kinh doanh đồ uống lớn nhất của Mỹ đã gạt bỏ ý tưởng nhập khẩu nước đóng chai. Một kẻ khờ khạo đã tự khoa trương là mình biết sẽ không có thị trường cho những công ty nước khoáng lớn như Perrier, Evian, và Pellegrino. Ông ta hùng hồn tuyên bố: “Ai sẽ uống nước đóng chai trong khi họ có thể uống từ vòi nước, và ai sẽ uống nước sủi bọt?”
Thực tế, hàng triệu người châu Âu đang dùng những sản phẩm này, hàng triệu người Mỹ đã từng đến thăm châu Âu hoặc có gia đình ở châu Âu cũng dùng chúng, chừng đó cũng đủ là một bằng chứng thuyết phục chứng minh việc các doanh nhân điều hành doanh nghiệp nhập khẩu nhỏ của mình trở thành doanh nghiệp nhập khẩu quy mô lớn.
Paychex, một doanh nghiệp thành công, chuyên cung cấp bảng lương và các dịch vụ thương mại khác cho những doanh nghiệp nhỏ có dưới 50 nhân công, được khai trương sau khi người sáng lập - B. Thomas Golisano đề đạt ý tưởng với cấp trên nhưng bị bác bỏ. “Chúng tôi không nghĩ đó là một ý tưởng hay” là ý kiến phản hồi của lãnh đạo cấp cao đưa ra cho ý tưởng của Golisano. Hiện Paychex đạt doanh thu hơn một tỷ đôla mỗi năm và vẫn đang tiếp tục tăng.
Trong những tập đoàn lớn, luôn có rất nhiều người không thể vượt qua từ “Không”. Những tập đoàn này hay bàn về đổi mới, nhưng bản thân họ lại không đổi mới. Nếu bạn đang làm việc tại một công ty lớn, hãy luôn mở to đôi mắt và căng đôi tai để lắng nghe. Có rất nhiều ý tưởng không hề được dự tính trước nhưng lại chính là cơ sở để làm nên một doanh nghiệp nhỏ thành công.
Nguồn gốc của ý tưởng kinh doanh mới: Đây là một chiếc túi thần kỳ chứa đựng những ý tưởng kinh doanh, địa điểm để xem xét, những lộ trình để tìm cơ hội thành công cho doanh nghiệp nhỏ của bạn:
1. Hãy nhìn vào gương và tự hỏi bạn đã làm tốt những việc gì? Kỹ năng này có thể là nền tảng cho một doanh nghiệp có lợi nhuận cao.
2. Hãy nhìn vào gia đình bạn. Bạn có thể tiến hành công việc kinh doanh nào trên quy mô gia đình không? Hay bạn có thể học việc tại một cơ sở kinh doanh gia đình rồi sau đó bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình không?
3. Hãy nhìn vào công ty hiện tại của bạn. Bạn có thể bắt đầu kinh doanh một mặt hàng nào đó mà công ty của bạn chưa từng làm không? Có thị trường nào mà công ty của bạn cần thâm nhập trước không?
4. Hãy xem xét lại tất cả những ý tưởng mà công ty của bạn đã từ chối, bác bỏ, hoặc đã cố gắng thực hiện nhưng thất bại. Đây thường là những cơ hội kinh doanh cho các doanh nghiệp nhỏ hơn.
5. Hãy đọc các tạp chí về nhượng quyền kinh doanh. Mua một quyền kinh doanh, hoặc thành lập công ty kinh doanh trong lĩnh vực đang có tốc độ phát triển nhanh, ví dụ như thành lập các trung tâm thẩm mỹ. Có hàng nghìn cơ hội nhượng quyền kinh doanh hấp dẫn đang chờ bạn khám phá;
6. Cung cấp sản phẩm và dịch vụ cho các vùng dân tộc thiểu số. Xem xét tốc độ tăng dân số của các vùng này, cung cấp cho họ những sản phẩm phù hợp với nhu cầu và thói quen sinh hoạt;
7. Tất cả các loại hình dịch vụ chăm sóc sức khỏe luôn cần thiết và ngày càng phát triển khi mỗi năm đều có thêm một lượng lớn những người già đi;
8. Xem các chuyên mục đào tạo kỹ năng trên truyền hình, ví dụ kỹ năng sửa chữa các vật dụng gia đình, làm vườn, trang trí. Các chương trình này thường trình bày những xu hướng và ý tưởng phổ biến. Đã có doanh nghiệp nào nhận xây dựng gara cho các hộ gia đình chưa? Có doanh nghiệp nào cung cấp các bản vẽ thiết kế khu trồng hoa trên Internet không? Có công ty nào quản lý công việc hành chính cá nhân của những người bận rộn không?;
9. Mua công ty mà bạn từng làm việc. Có hai chiến lược để mua công ty là LBO (leveraged buyout) mua quyền kiểm soát một công ty dựa trên vốn của chính mình kết hợp với nợ tài trợ từ ngân hàng, và MBO (management buyout) thu mua bằng nghiệp vụ quản lý;
10. Các kế toán viên, các luật sư đáng tin cậy, nhân viên giao dịch ở các tập đoàn, người môi giới kinh tế, mục rao vặt trên báo là những nguồn lực của các công ty đi đầu trong kinh doanh. Hãy mua một thứ cho mình.
11. Hãy quan sát những công việc kinh doanh ngoài xã hội: Bạn có thể điều hành một công việc kinh doanh tương tự nhưng tốt hơn không? Nhìn vào công việc kinh doanh mà bạn chú ý trong chuyến đi gần đây: Ở nơi bạn sống, có ai đang kinh doanh như vậy chưa, và nhu cầu mặt hàng đó như thế nào?
12. Hãy theo đuổi một ý tưởng mà trước đây bạn từng theo đuổi suốt một thời gian dài. Hãy theo đuổi ý tưởng kinh doanh mà bạn vạch ra khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
Tuy nhiên, để bắt đầu và thành công bạn phải:
1. Viết một bản mô tả thật rõ ràng lý do tại sao doanh nghiệp của bạn sẽ thành công. Bạn phải đọc bản mô tả này cho nhiều người ở đủ mọi lứa tuổi, nếu họ đều hiểu, chứng tỏ bạn đã mô tả thành công.
2. Phải chắc chắn rằng doanh nghiệp của bạn đang có hoặc sẽ có khách hàng.
3. Dự tính điểm hòa vốn.
4. Dự tính quy mô thị trường.
5. Phải hiểu lý do tại sao bạn có thể bán cho số lượng tối thiểu khách hàng có nhu cầu, hoặc tại sao bạn có thể tạo ra lợi nhuận cần thiết tối thiểu để thành công.
6. Nắm rõ cách thức định vị, thu hút, giành và giữ khách hàng.
7. Phải biết được bạn sẽ cần bao nhiêu tiền để bắt đầu hoặc để tiếp tục công việc kinh doanh.
8. Biết được tại sao cần phải huy động một nguồn vốn sẵn có.
9. Phải nắm được những điểm khác biệt của sản phẩm hay dịch vụ của mình và xác định giá trị của những điểm khác biệt đó khi làm việc với khách hàng (tránh việc định giá theo tổng chi phí).
10. Xác định được phương thức cung cấp hoặc phân phối sản phẩm hay dịch vụ.
11. Phải biết cách nhìn người, nếu có thể, bạn cần và phải có một kế hoạch tuyển dụng.
12. Xác định địa điểm tiến hành công việc kinh doanh.
13. Đặt một cái tên thật hay cho doanh nghiệp của mình.
14. Hãy xắn tay áo lên và vui vẻ tấn công thị trường.
15. Và, điều quan trọng nhất, bạn đang hoặc đã sẵn sàng trở thành người bán hàng xuất sắc của công ty mình. Bạn phải bắt đầu bán và bán không ngừng nghỉ.
(Trích cuốn "Để kiếm được bộn tiền" do Công ty Alpha Books phát hành)
Thứ Tư, 13 tháng 8, 2008
10 quý nhân người lãnh đạo không thể bỏ qua
10 quý nhân người lãnh đạo không thể bỏ qua
11:48, 2/7/2008 (GMT+7)
Trong bất kỳ công việc nào, ta cũng cần có những trợ thủ đắc lực để giúp ta đạt được những thành công như mong đợi. Nếu không tận dụng được những nguồn lực như vậy, rất khó có thể đảm bảo công việc tiến triển thuận lợi chứ đừng nói đến việc thăng tiến. Người lãnh đạo phải luôn trân trọng những người giúp đỡ mình, củng cố vị trí và cho mình những lời khuyên quý giá làm định hướng nghề nghiệp. Có những quý nhân mà lãnh đạo cần nhận diện và tận dụng như sau:
1. Người sẵn sàng bênh vực bạn: những người tiến cử bạn một cách không điều kiện chính là những quý nhân của bạn. Vì họ tin tưởng và thừa nhận bạn. Khi bạn bị chỉ trích, họ sẽ bênh vực bạn và giải thích rõ sự việc. Đây thường là người thầy hay cấp trên, những người từ vị trí cao hơn cất nhắc bạn. Điều này cho thấy bạn thực sự có chỗ đứng trong lòng họ. Vì thế hãy cố gắng trong chuyên môn thật nhiều để không phụ lòng họ, đồng thời làm việc thật tốt để họ có thể tự hào hơn nữa về bạn và mở ra nhiều cơ hội mới cho bạn.
2. Người sẵn sàng nói chuyện tào lao trước mặt bạn: trên thực tế, người có thể nói những chuyện vui vẻ ngoài lề với sếp là những người thật thà, tốt bụng và tin tưởng bạn thật lòng. Điều đó cho thấy họ đáng tin cậy, luôn muốn quan tâm chia sẻ với bạn. Những thông tin mà họ cung cấp sẽ khiến bạn tránh được những sai lầm trong các mối quan hệ công sở. Dù họ là cấp dưới hay chỉ là nhân viên dịch vụ bạn cũng cần dành cho họ sự quan tâm, khích lệ thực sự.
3. Người sẵn lòng chia sẻ khó khăn với bạn: không còn nghi ngờ gì nữa, họ thực sự là những quý nhân trong công việc của bạn. Họ có thể là người đồng cấp, nhân viên hay những người ở bộ phận khác có quan tâm đến công việc của nhóm bạn. Khi bạn gặp khó khăn, họ vẫn sát cánh bên bạn. Điều đó chứng tỏ họ không những dũng cảm mà còn có tình có nghĩa. Ngoài công việc hãy quan tâm đến đời sống riêng của họ nữa và đảm bảo môi trường làm việc thân tình, cởi mở.
4. Người chỉ đường cho bạn phát huy khả năng: có những người thực sự là thầy của bạn. Cho dù họ hiền hậu hay nghiêm khắc, chỉ cần họ có thể chỉ ra điểm yếu để bạn cải thiện đã là người chỉ dẫn đáng tin cậy đối với bạn. Người này nhìn thấu mặt tốt, mặt xấu của bạn và thẳng thắn nói ra với mong đợi có sự chuyển biến tích cực từ phía bạn. Đừng tỏ ra khó chịu khi nghe những lời khuyên này, dành thời gian để suy ngẫm về nó và hoàn thiện bản thân.
5. Người tán thưởng sở trường của bạn: người phát hiện thế mạnh của bạn, công nhận và trân trọng những thế mạnh đó thì dù ở vị trí nào cũng đáng quý. Có nhiều vị lãnh đạo nhận thấy tài năng của bạn mà không cất nhắc, họ là người bụng dạ hẹp hòi, không muốn người khác thăng tiến hơn.
6. Người làm gương cho bạn: hành vi và lời nói của họ thống nhất, nói được là làm được, tạo nên sự tin tưởng cho tất cả những người xung quanh. Họ không ba hoa, lặng thầm làm việc nhưng rất hiệu quả, làm nhiều hơn nói. Đào tạo được những nhân viên kiểu này sẽ nâng cao hiệu quả làm việc của tổ chức. Nhưng nếu họ chuyển hướng tự cao tự đại thì quý nhân lại hóa thành tiểu nhân. Vì thế, người lãnh đạo cần theo sát, chia sẻ suy nghĩ và kịp thời uốn nắn.
7. Người luôn giữ lời hứa: người trọng chữ tín luôn là quý nhân của nhiều người. Họ biết rõ năng lực của mình đến đâu và cố gắng làm việc hết trách nhiệm. Với những người này, bạn có thể yên tâm không lo bị họ bán đứng. Nếu có được đối tác như vậy, bạn cũng cần giữ chữ tín và tôn trọng mọi quy tắc làm ăn, đảm bảo hợp tác hai bên đều cùng có lợi.
8. Người có tính kỷ luật: luôn tuân thủ mọi quy định, đảm bảo giờ giấc. Về năng lực chuyên môn của họ chưa hẳn đã cao nhưng họ luôn làm việc có trách nhiệm. Đây chính là mẫu nhân viên tạo cho tổ chức của bạn độ ổn định và an toàn cần thiết. Hãy giao cho họ những công việc đúng khả năng, đồng thời khơi gợi thêm những khả năng khác của họ. Họ có nhiều tiềm năng trở thành quản lý cấp dưới của bạn.
9. Người chịu đựng những cơn giận của bạn: hãy luôn cảm kích trước những người đã kiên nhẫn với bạn mỗi lần bạn nổi cáu. Đó có thể là bạn bè, người thân hay chính những nhân viên hiền lành của bạn. Sự thông cảm và thấu hiểu này là minh chứng cho một mối quan hệ vững bền và trong sáng. Tương phản với việc yêu mến không phải là việc ghét mà là sự thờ ơ. Nếu đối phương chịu đựng bạn với một sự lạnh lùng thì đó lại là lời cảnh báo cho một mối quan hệ sắp kết thúc. Nếu bạn thực sự yêu mến và cần họ, hãy xem lại thái độ của mình và cư xử cho đúng mực.
10. Người hy sinh cho bạn: nếu bạn có được một người sẵn sàng hi sinh quyền lợi bản thân để giúp bạn thành công trong sự nghiệp, thì chắc chắn đây là người đáng trân trọng nhất. Họ có thể là cha mẹ, bạn đời hay người trợ lý tận tụy của bạn. Họ luôn suy nghĩ vì bạn. Nếu bạn có được những người như thế ở bên, hãy làm việc hết mình đồng thời dành thời gian cho họ và coi hạnh phúc của họ cũng là động lực để làm việc tốt hơn.
Mỹ Trang
Theo Tạp chí lãnh đạo Trung Quốc
11:48, 2/7/2008 (GMT+7)
Trong bất kỳ công việc nào, ta cũng cần có những trợ thủ đắc lực để giúp ta đạt được những thành công như mong đợi. Nếu không tận dụng được những nguồn lực như vậy, rất khó có thể đảm bảo công việc tiến triển thuận lợi chứ đừng nói đến việc thăng tiến. Người lãnh đạo phải luôn trân trọng những người giúp đỡ mình, củng cố vị trí và cho mình những lời khuyên quý giá làm định hướng nghề nghiệp. Có những quý nhân mà lãnh đạo cần nhận diện và tận dụng như sau:
1. Người sẵn sàng bênh vực bạn: những người tiến cử bạn một cách không điều kiện chính là những quý nhân của bạn. Vì họ tin tưởng và thừa nhận bạn. Khi bạn bị chỉ trích, họ sẽ bênh vực bạn và giải thích rõ sự việc. Đây thường là người thầy hay cấp trên, những người từ vị trí cao hơn cất nhắc bạn. Điều này cho thấy bạn thực sự có chỗ đứng trong lòng họ. Vì thế hãy cố gắng trong chuyên môn thật nhiều để không phụ lòng họ, đồng thời làm việc thật tốt để họ có thể tự hào hơn nữa về bạn và mở ra nhiều cơ hội mới cho bạn.
2. Người sẵn sàng nói chuyện tào lao trước mặt bạn: trên thực tế, người có thể nói những chuyện vui vẻ ngoài lề với sếp là những người thật thà, tốt bụng và tin tưởng bạn thật lòng. Điều đó cho thấy họ đáng tin cậy, luôn muốn quan tâm chia sẻ với bạn. Những thông tin mà họ cung cấp sẽ khiến bạn tránh được những sai lầm trong các mối quan hệ công sở. Dù họ là cấp dưới hay chỉ là nhân viên dịch vụ bạn cũng cần dành cho họ sự quan tâm, khích lệ thực sự.
3. Người sẵn lòng chia sẻ khó khăn với bạn: không còn nghi ngờ gì nữa, họ thực sự là những quý nhân trong công việc của bạn. Họ có thể là người đồng cấp, nhân viên hay những người ở bộ phận khác có quan tâm đến công việc của nhóm bạn. Khi bạn gặp khó khăn, họ vẫn sát cánh bên bạn. Điều đó chứng tỏ họ không những dũng cảm mà còn có tình có nghĩa. Ngoài công việc hãy quan tâm đến đời sống riêng của họ nữa và đảm bảo môi trường làm việc thân tình, cởi mở.
4. Người chỉ đường cho bạn phát huy khả năng: có những người thực sự là thầy của bạn. Cho dù họ hiền hậu hay nghiêm khắc, chỉ cần họ có thể chỉ ra điểm yếu để bạn cải thiện đã là người chỉ dẫn đáng tin cậy đối với bạn. Người này nhìn thấu mặt tốt, mặt xấu của bạn và thẳng thắn nói ra với mong đợi có sự chuyển biến tích cực từ phía bạn. Đừng tỏ ra khó chịu khi nghe những lời khuyên này, dành thời gian để suy ngẫm về nó và hoàn thiện bản thân.
5. Người tán thưởng sở trường của bạn: người phát hiện thế mạnh của bạn, công nhận và trân trọng những thế mạnh đó thì dù ở vị trí nào cũng đáng quý. Có nhiều vị lãnh đạo nhận thấy tài năng của bạn mà không cất nhắc, họ là người bụng dạ hẹp hòi, không muốn người khác thăng tiến hơn.
6. Người làm gương cho bạn: hành vi và lời nói của họ thống nhất, nói được là làm được, tạo nên sự tin tưởng cho tất cả những người xung quanh. Họ không ba hoa, lặng thầm làm việc nhưng rất hiệu quả, làm nhiều hơn nói. Đào tạo được những nhân viên kiểu này sẽ nâng cao hiệu quả làm việc của tổ chức. Nhưng nếu họ chuyển hướng tự cao tự đại thì quý nhân lại hóa thành tiểu nhân. Vì thế, người lãnh đạo cần theo sát, chia sẻ suy nghĩ và kịp thời uốn nắn.
7. Người luôn giữ lời hứa: người trọng chữ tín luôn là quý nhân của nhiều người. Họ biết rõ năng lực của mình đến đâu và cố gắng làm việc hết trách nhiệm. Với những người này, bạn có thể yên tâm không lo bị họ bán đứng. Nếu có được đối tác như vậy, bạn cũng cần giữ chữ tín và tôn trọng mọi quy tắc làm ăn, đảm bảo hợp tác hai bên đều cùng có lợi.
8. Người có tính kỷ luật: luôn tuân thủ mọi quy định, đảm bảo giờ giấc. Về năng lực chuyên môn của họ chưa hẳn đã cao nhưng họ luôn làm việc có trách nhiệm. Đây chính là mẫu nhân viên tạo cho tổ chức của bạn độ ổn định và an toàn cần thiết. Hãy giao cho họ những công việc đúng khả năng, đồng thời khơi gợi thêm những khả năng khác của họ. Họ có nhiều tiềm năng trở thành quản lý cấp dưới của bạn.
9. Người chịu đựng những cơn giận của bạn: hãy luôn cảm kích trước những người đã kiên nhẫn với bạn mỗi lần bạn nổi cáu. Đó có thể là bạn bè, người thân hay chính những nhân viên hiền lành của bạn. Sự thông cảm và thấu hiểu này là minh chứng cho một mối quan hệ vững bền và trong sáng. Tương phản với việc yêu mến không phải là việc ghét mà là sự thờ ơ. Nếu đối phương chịu đựng bạn với một sự lạnh lùng thì đó lại là lời cảnh báo cho một mối quan hệ sắp kết thúc. Nếu bạn thực sự yêu mến và cần họ, hãy xem lại thái độ của mình và cư xử cho đúng mực.
10. Người hy sinh cho bạn: nếu bạn có được một người sẵn sàng hi sinh quyền lợi bản thân để giúp bạn thành công trong sự nghiệp, thì chắc chắn đây là người đáng trân trọng nhất. Họ có thể là cha mẹ, bạn đời hay người trợ lý tận tụy của bạn. Họ luôn suy nghĩ vì bạn. Nếu bạn có được những người như thế ở bên, hãy làm việc hết mình đồng thời dành thời gian cho họ và coi hạnh phúc của họ cũng là động lực để làm việc tốt hơn.
Mỹ Trang
Theo Tạp chí lãnh đạo Trung Quốc
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008
"Người lãnh đạo cần "4 chịu, 4 biết"
Bộ trưởng TT&TT: "Người lãnh đạo cần "4 chịu, 4 biết"!
09:38' 07/08/2008 (GMT+7)
- Chịu học, chịu đọc, chịu nghe và chịu đi cơ sở để tổng kết thực tiễn là những điều mà một cán bộ cần trong công việc. Trên cơ sở "4 chịu" đó, người làm lãnh đạo cần phải có thêm "4 biết": biết viết cho mọi người hiểu, biết nói cho mọi người thông, biết làm và biết điều để xử sự với mọi người. Bộ trưởng Bộ TT-TT đã chia sẻ trong cuộc trả lời trực tuyến sáng 6/8, khi trả lời một câu hỏi rất thẳng thắn của độc giả.
Bộ trưởng Lê Doãn Hợp trả lời trực tuyến sáng 6/8/2008. Ảnh: Lê Anh Dũng.
"4 chịu, 4 biết" và phương châm 10 chữ
Độc giả Nguyên Hằng ở Hà Tây hỏi: "Theo tôi đuợc biết Bộ trưởng không có chuyên môn trong lĩnh vực Bưu chính, Viễn thông, CNTT. Vậy Bộ trưởng đã làm gì để nắm rõ lĩnh vực mình phụ trách và làm tốt chức trách của mình. Bộ trưởng có thể chia sẻ kinh nghiệm về vấn đề này được không?".
Bộ trưởng Lê Doãn Hợp đã không ngần ngại chia sẻ rằng: Về cá nhân, có thể nói tôi là người lính xung kích, từ trong chiến tranh sang hòa bình, trong quân đội ra ngoài đời. Kể từ khi nhập ngũ năm 17 tuổi, nay tôi đã 57 tuổi, có 40 năm công tác, kinh qua 18 chức danh, từ cơ sở đến ngành, thành phố, tỉnh và ra trung ương. Qua nhiều lĩnh vực: lực lượng vũ trang, kinh tế, quản lý nhà nước, xây dựng Đảng, hành pháp, lập pháp, quản lý kinh tế, tư tưởng, văn hóa, thông tin.
Tôi có cảm nhận, đi qua tất cả các chức danh, nếu chúng ta làm tốt thì mỗi chức danh phải coi như một trường học tổng hợp. Vì thế, ai đi qua nhiều chức danh, nếu làm tốt, sẽ có vốn liếng và kinh nghiệm cần thiết cho mình trên mọi công việc được giao.
Với bản thân tôi, qua 18 chức danh, ở đâu tôi cũng làm hết sức mình. Tôi cho rằng, cái tài cần nhất của người lãnh đạo, người quản lý là biết quy tụ những người tốt, người có tài xung quanh mình để thực thi tốt mọi nhiệm vụ được tổ chức phân công và nhân dân giao phó.
Trong quá trình công tác, tôi đã được đào tạo kiến thức kinh tế công nghiệp tại Đại học Kinh tế quốc dân, học Lý luận cao cấp tại Học viện Chính trị quốc gia Hồ Chí Minh, học quản lý đô thị ở Liên Xô (cũ) và làm Luận án Tiến sĩ ở Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh về kinh tế hộ đô thị trong cơ chế thị trường. Tôi nghĩ, học qua trường là những kiến thức cơ bản nhưng quan trọng hơn là học qua thực tiễn, qua bạn bè, qua sách vở.
Tôi luôn luôn thực hiện phương châm "4 chịu": chịu học, chịu đọc, chịu nghe và chịu đi cơ sở để tổng kết thực tiễn. Trên cơ sở đó để có "4 biết": biết viết cho mọi người hiểu, biết nói cho mọi người thông, biết làm và biết điều để xử sự tốt với mọi người.
Từ đó, tôi thực hiện phương châm 10 chữ trong hành động: tận tụy để cấp dưới thương, gương mẫu để cấp dưới trọng, sáng tạo để cấp dưới có thêm việc làm và có thu nhập chính đáng, dân chủ để cấp dưới dễ gần và có thông tin, kỷ cương để người tốt luôn luôn có điểm tựa, người chưa tốt được giáo dục, rèn luyện cảm hóa, tiến bộ trưởng thành.
Phương châm này tôi thực hiện cả ở 18 chức danh và đã giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, nhờ đó tôi có vốn liếng và kinh nghiệm để đảm đương chức vụ hiện nay là Bộ trưởng Bộ TT&TT.
Cố nhiên mọi chức vụ do Đảng và Nhân dân phân công, lấy thước đo tổ chức để phấn đấu trưởng thành. Phải xác định được người tài, người tốt để tập hợp. Khi nào xung quanh mình nhiều người tốt tức là mình đương tốt và ngược lại. Cần biết tín nhiệm của mọi người về mình để xác định chỗ đứng cho mình.
"Quy tụ, tập hợp người tài là thước đo tài năng của người lãnh đạo"
Bộ trưởng Lê Doãn Hợp, Thứ trưởng Lê Nam Thắng, Thứ trưởng Trần Đức Lai, Thứ trưởng Nguyễn Thành Hưng cùng tham gia trả lời trực tuyến sáng 6/8. (Ảnh: VNN)
Trả lời một câu hỏi khá "xóc" nữa của độc giả về khái niệm "người tài" rằng: "Bộ trưởng tự đánh giá thấy mình đã phải là người tài chưa? Những người xung quanh bộ trưởng có phải là những người tài không? Bộ trưởng đã dám cách chức một ai trong số những người không tài đã được bổ nhiệm chưa?", Bộ trưởng Lê Doãn Hợp cũng rất thẳng thắn và tự tin bày tỏ:
Quy tụ người tốt, người tài là nhiệm vụ chính trị đặt ra cho Đảng và người đứng đầu, là thước đo tài năng của người lãnh đạo.
Về một bộ đa ngành, đa lĩnh vực vừa chính trị nhậy cảm, vừa kinh tế mũi nhọn, vừa kỹ thuật thời đại như Bộ TT-TT, tôi tiếp tục thực hiện phương châm: gần gũi chuyên gia, cố vấn, người có chuyên môn sâu, kinh qua thực tiễn tốt để tập hợp thông tin, quy tụ lực lượng, hoạch định chính sách.
Tôi cùng tập thể Lãnh đạo Bộ quyết liệt trong lĩnh vực mình cho là đúng đắn: quan tâm công tác quy hoạch, thể chế, luật lệ chuyên ngành, hướng dẫn nghiệp vụ để chỉ đạo hệ thống, đào tạo đội ngũ chuyên ngành, chuyên môn hóa, kiểm tra đốc thúc khen - chê, thưởng - phạt để công việc tiển triển nhanh hơn, hợp thực tiễn trong nước, xu thế thời đại và lòng dân hơn.
"Phải biết chọn cán bộ để đặt đúng vị trí"
Làm lãnh đạo cần phải: biết viết cho mọi người hiểu, biết nói cho mọi người thông, biết làm và biết điều để xử sự với mọi người. (Ảnh: Lê Anh Dũng).
Công tác cán bộ là của Đảng, của ban cán sự Đảng, tôi chỉ xây dựng tiêu chí cán bộ, phân cấp quản lý cán bộ, để quản lý hiệu quả hơn. Nguyên tắc của tôi là ai hiểu cán bộ thì để cho người đó ra quyết định. Tiêu cực là do không phân cấp để người hiều cán bộ phải báo cáo giải trình cho người không hiểu cán bộ ra quyết định dễ dẫn đến chạy chức, chạy quyền.
Tôi cho rằng, không ai kém cỏi hoàn toàn, chỉ có điều đặt ai vào chỗ nào để phát huy tốt nhất. Mỗi người có thể làm nhiều việc nhưng làm giỏi chỉ một việc, đó là việc họ được đào tạo cơ bản, có năng khiếu sở trường và tâm huyết và say mê nhất.
Người biết làm tổ chức là biết chọn cán bộ để đặt đúng vị trí. Tôi đã thay đổi chức danh cho một số cán bộ ở Bộ. Đó không phải là cách chức mà là điều chỉnh cho phù hợp hơn, đúng vị trí và phát huy khả năng của họ như đã làm ở Cục Ứng dụng CNTT, Viện Chiến lược, Cục Phát thanh - truyền hình và Thông tin điện tử, Cục Thông tin đối ngoại... Các đổi mới, luân chuyển, thay thế đó được đa số đồng tình, người được bổ nhiệm phát huy tốt.
Ngay công tác cán bộ ở những tập thể mất đoàn kết cũng vậy. Xây dựng hạnh phúc gia đình là thiêng liêng nhất của mỗi người. Nhưng khi không ở được với nhau thì vẫn có luật hôn nhân gia đình để chia tay, nói gì là công tác cán bộ. Vì thế ở đâu cán bộ không phù hợp thì có phương án điều chuyển, thay thế, luân chuyển, để mọi người tránh được môi trường cũ không phù hợp đáp ứng yêu cầu mới tốt hơn.
Công tác cán bộ không chỉ vì một tổ chức mà còn vì từng con người. Nhiệm vụ là phải củng cố từng cơ sở. Vấn đề là đánh giá đúng và làm công tác tư tưởng tốt, gặp từng cán bộ để góp ý, phát huy thế mạnh, khắc phục những hạn chế để cán bộ phấn khởi, đoàn kết tiến lên.
Tóm lại về mặt cá nhân, tôi chỉ hứa một điều là bất kỳ vị trí nào do Đảng phân công, nhân dân tín nhiệm tôi đều cố gắng cao nhất, đoàn kết anh em, suy nghĩ sáng tạo, tự tin, tự chủ, vững vàng trên cương vị được giao, tiếp thu mọi ý kiến đóng góp của doanh nghiệp, của công dân, của chính quyền cơ sở, để thực thi tốt trách nhiệm trong bộ máy công quyền và hệ thống chính trị của đất nước.
Tôi hứa sẽ đoàn kết anh em phấn đấu vươn lên, hoàn thành trách nhiệm người đứng đầu ở một ngành rộng lớn, đưa ngành trở thành nền tảng của mọi sự phát triển, đóng góp tốt nhất vào sự phát triển kinh tế xã hội của đất nước và hội nhập quốc tế thắng lợi. Thực hiện bằng được mục tiêu: Đoàn kết, Trí tuệ, Đổi mời, Hội nhập và Phát triển.
* H.C (lược ghi)
09:38' 07/08/2008 (GMT+7)
- Chịu học, chịu đọc, chịu nghe và chịu đi cơ sở để tổng kết thực tiễn là những điều mà một cán bộ cần trong công việc. Trên cơ sở "4 chịu" đó, người làm lãnh đạo cần phải có thêm "4 biết": biết viết cho mọi người hiểu, biết nói cho mọi người thông, biết làm và biết điều để xử sự với mọi người. Bộ trưởng Bộ TT-TT đã chia sẻ trong cuộc trả lời trực tuyến sáng 6/8, khi trả lời một câu hỏi rất thẳng thắn của độc giả.
Bộ trưởng Lê Doãn Hợp trả lời trực tuyến sáng 6/8/2008. Ảnh: Lê Anh Dũng.
"4 chịu, 4 biết" và phương châm 10 chữ
Độc giả Nguyên Hằng ở Hà Tây hỏi: "Theo tôi đuợc biết Bộ trưởng không có chuyên môn trong lĩnh vực Bưu chính, Viễn thông, CNTT. Vậy Bộ trưởng đã làm gì để nắm rõ lĩnh vực mình phụ trách và làm tốt chức trách của mình. Bộ trưởng có thể chia sẻ kinh nghiệm về vấn đề này được không?".
Bộ trưởng Lê Doãn Hợp đã không ngần ngại chia sẻ rằng: Về cá nhân, có thể nói tôi là người lính xung kích, từ trong chiến tranh sang hòa bình, trong quân đội ra ngoài đời. Kể từ khi nhập ngũ năm 17 tuổi, nay tôi đã 57 tuổi, có 40 năm công tác, kinh qua 18 chức danh, từ cơ sở đến ngành, thành phố, tỉnh và ra trung ương. Qua nhiều lĩnh vực: lực lượng vũ trang, kinh tế, quản lý nhà nước, xây dựng Đảng, hành pháp, lập pháp, quản lý kinh tế, tư tưởng, văn hóa, thông tin.
Tôi có cảm nhận, đi qua tất cả các chức danh, nếu chúng ta làm tốt thì mỗi chức danh phải coi như một trường học tổng hợp. Vì thế, ai đi qua nhiều chức danh, nếu làm tốt, sẽ có vốn liếng và kinh nghiệm cần thiết cho mình trên mọi công việc được giao.
Với bản thân tôi, qua 18 chức danh, ở đâu tôi cũng làm hết sức mình. Tôi cho rằng, cái tài cần nhất của người lãnh đạo, người quản lý là biết quy tụ những người tốt, người có tài xung quanh mình để thực thi tốt mọi nhiệm vụ được tổ chức phân công và nhân dân giao phó.
Trong quá trình công tác, tôi đã được đào tạo kiến thức kinh tế công nghiệp tại Đại học Kinh tế quốc dân, học Lý luận cao cấp tại Học viện Chính trị quốc gia Hồ Chí Minh, học quản lý đô thị ở Liên Xô (cũ) và làm Luận án Tiến sĩ ở Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh về kinh tế hộ đô thị trong cơ chế thị trường. Tôi nghĩ, học qua trường là những kiến thức cơ bản nhưng quan trọng hơn là học qua thực tiễn, qua bạn bè, qua sách vở.
Tôi luôn luôn thực hiện phương châm "4 chịu": chịu học, chịu đọc, chịu nghe và chịu đi cơ sở để tổng kết thực tiễn. Trên cơ sở đó để có "4 biết": biết viết cho mọi người hiểu, biết nói cho mọi người thông, biết làm và biết điều để xử sự tốt với mọi người.
Từ đó, tôi thực hiện phương châm 10 chữ trong hành động: tận tụy để cấp dưới thương, gương mẫu để cấp dưới trọng, sáng tạo để cấp dưới có thêm việc làm và có thu nhập chính đáng, dân chủ để cấp dưới dễ gần và có thông tin, kỷ cương để người tốt luôn luôn có điểm tựa, người chưa tốt được giáo dục, rèn luyện cảm hóa, tiến bộ trưởng thành.
Phương châm này tôi thực hiện cả ở 18 chức danh và đã giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, nhờ đó tôi có vốn liếng và kinh nghiệm để đảm đương chức vụ hiện nay là Bộ trưởng Bộ TT&TT.
Cố nhiên mọi chức vụ do Đảng và Nhân dân phân công, lấy thước đo tổ chức để phấn đấu trưởng thành. Phải xác định được người tài, người tốt để tập hợp. Khi nào xung quanh mình nhiều người tốt tức là mình đương tốt và ngược lại. Cần biết tín nhiệm của mọi người về mình để xác định chỗ đứng cho mình.
"Quy tụ, tập hợp người tài là thước đo tài năng của người lãnh đạo"
Bộ trưởng Lê Doãn Hợp, Thứ trưởng Lê Nam Thắng, Thứ trưởng Trần Đức Lai, Thứ trưởng Nguyễn Thành Hưng cùng tham gia trả lời trực tuyến sáng 6/8. (Ảnh: VNN)
Trả lời một câu hỏi khá "xóc" nữa của độc giả về khái niệm "người tài" rằng: "Bộ trưởng tự đánh giá thấy mình đã phải là người tài chưa? Những người xung quanh bộ trưởng có phải là những người tài không? Bộ trưởng đã dám cách chức một ai trong số những người không tài đã được bổ nhiệm chưa?", Bộ trưởng Lê Doãn Hợp cũng rất thẳng thắn và tự tin bày tỏ:
Quy tụ người tốt, người tài là nhiệm vụ chính trị đặt ra cho Đảng và người đứng đầu, là thước đo tài năng của người lãnh đạo.
Về một bộ đa ngành, đa lĩnh vực vừa chính trị nhậy cảm, vừa kinh tế mũi nhọn, vừa kỹ thuật thời đại như Bộ TT-TT, tôi tiếp tục thực hiện phương châm: gần gũi chuyên gia, cố vấn, người có chuyên môn sâu, kinh qua thực tiễn tốt để tập hợp thông tin, quy tụ lực lượng, hoạch định chính sách.
Tôi cùng tập thể Lãnh đạo Bộ quyết liệt trong lĩnh vực mình cho là đúng đắn: quan tâm công tác quy hoạch, thể chế, luật lệ chuyên ngành, hướng dẫn nghiệp vụ để chỉ đạo hệ thống, đào tạo đội ngũ chuyên ngành, chuyên môn hóa, kiểm tra đốc thúc khen - chê, thưởng - phạt để công việc tiển triển nhanh hơn, hợp thực tiễn trong nước, xu thế thời đại và lòng dân hơn.
"Phải biết chọn cán bộ để đặt đúng vị trí"
Làm lãnh đạo cần phải: biết viết cho mọi người hiểu, biết nói cho mọi người thông, biết làm và biết điều để xử sự với mọi người. (Ảnh: Lê Anh Dũng).
Công tác cán bộ là của Đảng, của ban cán sự Đảng, tôi chỉ xây dựng tiêu chí cán bộ, phân cấp quản lý cán bộ, để quản lý hiệu quả hơn. Nguyên tắc của tôi là ai hiểu cán bộ thì để cho người đó ra quyết định. Tiêu cực là do không phân cấp để người hiều cán bộ phải báo cáo giải trình cho người không hiểu cán bộ ra quyết định dễ dẫn đến chạy chức, chạy quyền.
Tôi cho rằng, không ai kém cỏi hoàn toàn, chỉ có điều đặt ai vào chỗ nào để phát huy tốt nhất. Mỗi người có thể làm nhiều việc nhưng làm giỏi chỉ một việc, đó là việc họ được đào tạo cơ bản, có năng khiếu sở trường và tâm huyết và say mê nhất.
Người biết làm tổ chức là biết chọn cán bộ để đặt đúng vị trí. Tôi đã thay đổi chức danh cho một số cán bộ ở Bộ. Đó không phải là cách chức mà là điều chỉnh cho phù hợp hơn, đúng vị trí và phát huy khả năng của họ như đã làm ở Cục Ứng dụng CNTT, Viện Chiến lược, Cục Phát thanh - truyền hình và Thông tin điện tử, Cục Thông tin đối ngoại... Các đổi mới, luân chuyển, thay thế đó được đa số đồng tình, người được bổ nhiệm phát huy tốt.
Ngay công tác cán bộ ở những tập thể mất đoàn kết cũng vậy. Xây dựng hạnh phúc gia đình là thiêng liêng nhất của mỗi người. Nhưng khi không ở được với nhau thì vẫn có luật hôn nhân gia đình để chia tay, nói gì là công tác cán bộ. Vì thế ở đâu cán bộ không phù hợp thì có phương án điều chuyển, thay thế, luân chuyển, để mọi người tránh được môi trường cũ không phù hợp đáp ứng yêu cầu mới tốt hơn.
Công tác cán bộ không chỉ vì một tổ chức mà còn vì từng con người. Nhiệm vụ là phải củng cố từng cơ sở. Vấn đề là đánh giá đúng và làm công tác tư tưởng tốt, gặp từng cán bộ để góp ý, phát huy thế mạnh, khắc phục những hạn chế để cán bộ phấn khởi, đoàn kết tiến lên.
Tóm lại về mặt cá nhân, tôi chỉ hứa một điều là bất kỳ vị trí nào do Đảng phân công, nhân dân tín nhiệm tôi đều cố gắng cao nhất, đoàn kết anh em, suy nghĩ sáng tạo, tự tin, tự chủ, vững vàng trên cương vị được giao, tiếp thu mọi ý kiến đóng góp của doanh nghiệp, của công dân, của chính quyền cơ sở, để thực thi tốt trách nhiệm trong bộ máy công quyền và hệ thống chính trị của đất nước.
Tôi hứa sẽ đoàn kết anh em phấn đấu vươn lên, hoàn thành trách nhiệm người đứng đầu ở một ngành rộng lớn, đưa ngành trở thành nền tảng của mọi sự phát triển, đóng góp tốt nhất vào sự phát triển kinh tế xã hội của đất nước và hội nhập quốc tế thắng lợi. Thực hiện bằng được mục tiêu: Đoàn kết, Trí tuệ, Đổi mời, Hội nhập và Phát triển.
* H.C (lược ghi)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)